Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1027: Xuất Kiếm Mà Thôi (2)

Chương 1027: Xuất Kiếm Mà Thôi (2)Chương 1027: Xuất Kiếm Mà Thôi (2)
Chương 1027: Xuất Kiếm Mà Thôi (2)
Đinh Anh nghiêng người đối mặt kiếm thứ hai vỗ một chưởng, hai chân rời đất, thân hình phiêu đãng giữa trời, tránh qua kiếm khí hung hung chèn eo mà đến, một chưởng vừa khéo rơi ở trên trường kiếm, lòng bàn tay và thân kiếm đụng vào nhau, nghiền áp như cối xay.
Định Anh nhíu mày, lòng bàn tay máu thịt mơ hồ, đột nhiên phát lực, bấm tay điểm lên trường kiếm, thân thể mượn thế vút bay ra sau. Chỉ là Đinh Anh đã mắt đi tiên cơ, muốn thoát khỏi Trần Bình An, đâu có dễ dàng.
Trần Bình An lần nữa sử ra Lục Bộ Tâu Thung, bước thứ nhát liền dẫm nát không trung cách mặt đất một tắc, bước thứ hai liền bước lên cách mặt đất một thước, từng bước hướng lên. Đồng thời với đó, tay buông ra trường kiếm, hóa thành một đạo cầu vòng trắng kích đãng mà đi, đuổi giết Đinh Anh.
Đây đương nhiên không phải Trần Bình An đã tiến thân võ đạo thất cảnh, Ngự Phong cảnh, mà là mượn thế trường kiếm, dựa vào khí cơ dẫn dắt một người một kiếm, nhờ đó mới có thể cưỡi gió lăng không, chẳng qua khi trước trong trận chiến cùng Chủng Thu, hiệu đại long lần đầu phá cảnh, tiến thân cảnh thứ năm, lúc ấy mấy bước lăng không đã thành công vượt qua khe rãnh trên phố bị Lục Phảng chém ra, nhưng khí cơ còn chưa thực sự ồn định, vẫn tiết ra như hồng thủy, cho nên Chủng Thu nhìn thấy bèn ra quyền trợ giúp Trần Bình An đánh mài võ đạo.
Định Anh đạp mạnh một cước, dưới chân ầm vang nỗ tung, thân thể nghiêng lệch hướng lên càng cao, lại giẫm tiếp một cước, cương khí phóng ra ngoài ngưng tụ thành đá kê chân đặt giữa không trung, khiến cho Đinh Anh có thể tùy ý di chuyển đến bát cứ đâu.
Đây có thể coi là sơ hình của Ngự Phong cảnh nơi Hạo Nhiên thiên hạ.
Định Anh nếu có thể phi thăng rời khỏi Ngẫu Hoa phúc địa, thành tựu ngày sau tất cao không cách nào tưởng tượng.
Trừ Định Anh, chín người còn lại trong mười người đứng đầu, vô luận là võ nhân hay là Trích Tiên Nhân, trong lao tù Ngẫu Hoa phúc địa này đều lấy thiên nhân hợp nhát là cảnh giới tối cao, đi tới bước đó đã rất phí sức. hao phí vô số tâm huyết. Nhưng Đinh Anh thì khác, bởi vì đỉnh cao ở Ngẫu Hoa phúc địa chỉ có thể là cảnh giới thiên nhân hợp nhất nên hắn mới năm này qua năm khác đứng nguyên chỗ cũ, chờ đợi người khác từng bước leo lên, còn hắn thì sớm đã đứng ở chỗ cao nhất nhiều năm, cúi nhìn thế gian.
Cho nên Đinh Anh mới lấy quy củ và đại đạo của phương thiên địa này làm đối thủ.
Trận chiến trên trời kinh thế hãi tục này.
Trần Bình An dùng thủ đoạn kiếm sư ngự kiếm.
Chiêu thức là Tuyết Băng thức trong Kiếm Thuật Chính Kinh).
Một mực không để Đinh Anh kéo ra cự ly, đồng thời cũng không để Đinh Anh phi thân tiếp gần, tiến vào trong tầm hai sải tay.
Hai người dây dưa không dứt trên bầu trời kinh thành Nam Uyển quốc, không ngừng di động về phía nam thành.
Kiếm khí và quyền cương đụng nhau, ầm ầm vang dậy, như sắm thanh chớp giật, khiến bách tính kinh sư không nhịn được ngắng đầu nhìn trời.
Một thanh niên trường bào trắng như tuyết, điều khiển một trường kiếm giống như dải cầu vồng, hình ảnh hoành tráng đó tựa như là một trận mưa tuyết không tháy rớt đất.
Trong số các khách xem, có hoàng đề Nam Uyễn quốc được Ngự lâm quân trùng trùng hộ vệ.
Có lão đầu bếp phủ thái tử đeo tạp dề chạy ra ngoài phòng, có thái tử điện hạ Ngụy Diễn và tiên tử Kính Tâm trai Phàn Hoàn Nhĩ.
Góc đường bên ngoài quán rượu, Chu Phì và Lục Phảng đứng sóng vai.
Nữ tử biết chắc không thể đến được nơi ở của thư sinh họ Tưởng cũng ngồi bệt dưới chân tường, ngước mắt nhìn dị tượng trên đỉnh đầu. Nữ tử tràn đầy tiếc nuối, cô chậm rãi khép mắt lại, thật sự mệt quá rồi, dù cho mở ra cánh cửa tiểu viện, gặp được vị thư sinh trong lòng kia thì cũng được gì? Chẳng lẽ để hắn nhìn thấy bộ dạng vết máu đầy người của mình ư? Hay là thôi đi, không gặp mặt lần cuối, dù hắn nghe người khác bàn tán, cảm thấy cô là người xấu, nhưng ít nhất cũng vẫn là một vị nữ tử dễ nhìn.
Thế là nữ tử nghiêng đầu, cười ngủ thiếp đi.
Hoàng hậu Chu Thù Chân không quay về hoàng cung, ngược lại lần vào phủ đệ thái tử, trên người có thêm một chiếc gương đồng.
Trong viện, Tào Tình Lãng cô đơn khốn khổ không người phụ trợ, ném sài đao, ngồi xốm trên đất ôm đầu khóc rống.
Bốn bề vắng lặng, cô bé gầy gò xách băng ghé, lúc lắc quẹo vào hẻm nhỏ, nhìn quanh trái phải, tràn đầy hiếu kỳ.
Trên không phía nam thành Nam Uyễn quốc.
Trần Bình An ngự kiếm càng lúc càng thuần thục tự nhiên.
Kiếm phong quá sắc bén, kiếm khí quá thịnh, kiếm chiêu quá quái. Sáu mươi năm qua, đây là lần đầu tiên Đinh Anh nhếch nhác như thế, chỉ có thể chuyên tâm phòng ngự.
Định Anh không khỏi bực mình, chẳng qua trong thời gian ngắn hắn cũng hết cách. Hắn dứt khoát tính tâm lại, hắn muốn nhìn xem thử, cảnh giới liên miên bắt tận của thanh niên Trích Tiên Nhân này có thể kéo dài bao lâu, chỉ cần lộ ra một tia sơ hở, Đinh Anh sẽ phải khiến Trần Bình An trọng thương. Đinh Anh cũng không nhàn rỗi, một thân sở học hỗn tạp tiện tay ném ra, một quyền đánh nghiêng đi, căn bản không nhắm vào Trần Bình An, nhưng quyền cương lại tạc tới trên người Trần Bình An, có thể là mi tâm, đầu vai, lồng ngực, góc độ xảo trá không thể tưởng tượng. Đây là Định Anh ứng dụng kỳ môn độn giáp và mai hoa dịch số vào trong quyền pháp, thân ảnh quỷ quyệt của gã mặt cười Tiền Đường so với Định Anh quả thực chỉ như trò CƯỜI.
Hai ngón tay Định Anh hợp lại, bám tay gảy nhẹ, từng luồng cương khí như trường kiếm bắn ra.
Một tay ngắt đạo quyết, thần thông dời núi lấp biển ào ào tuôn ra, kéo xé ra mảng lớn nóc nhà và cây cối dưới đất, dùng để ngăn đỡ kiếm khí cuồn cuộn trút tới.
Cuối cùng hai người rơi trên tường cao ngoại thành kinh sư.
Dọc trên đường đi, từng vách tường nứt vỡ, tro bụi bắn tung, phiêu tán khắp trong ngoài kinh thành.
Có vẻ sau khi đến chỗ này Trần Bình An thực sự mất đi chút trói buộc sau cùng, triệt để thoải mái tay chân.
Con đường dài bị kiếm khí như thác lũ tiêu hủy gần hét.
Thỉnh thoảng có sơ hở, Đinh Anh vừa muốn thoát khỏi vòng vây sẽ bị quyền của Trần Bình An đánh ngược về trong lao tù kiếm khi.
Đường đường thiên hạ đệ nhát nhân Đinh Anh, đăng đỉnh giang hồ một giáp tới nay, lần đầu tiên bị người vững vàng chiếm lấy thượng phong, áp cho không thể không bị động thủ thế.
Đình Anh tuy chưa thụ thương, nhưng hai tay áo đã xuất hiện máy vệt nứt.
Thân hình Trần Bình An nhẹ nhàng như gió, luôn cách hắn không xa không gần, như là đang đi dạo trong sân vắng.
Đinh Anh hiển nhiên cũng bực mình không ít, mấy lần trường kiếm bị đầu ngón tay điểm tại trên thân hoặc phần chuôi, kiếm cương nứt vụn, kích đãng không thôi. Chỉ là kiếm khí dồi dào, đủ sức hình thành dòng chảy bất tận, chút hao tổn kia giống như đá nện xuống hò, tóe lên bọt nước rồi thôi, căn bản không bị hao tổn chút nào.
Trần Bình An linh tê vừa động, giậm chân vút lên, hai ngón hợp lại làm Hám Sơn Quyền lập thung, kiếm lô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận