Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1230: Đạo Lý Nghe Hay Không Nghe, Có

Chương 1230: Đạo Lý Nghe Hay Không Nghe, CóChương 1230: Đạo Lý Nghe Hay Không Nghe, Có
Chương 1230: Đạo Lý Nghe Hay Không Nghe, Có Kiếm (4)
Lão tú tài gật gật đầu, quả thực một lần nữa đóng lỗ thủng nơi màn trời lại.
Lần này Đỗ Mậu mới bắt đầu có vẻ hoảng hốt, chỉ là nét hung dữ trên mặt vẫn không giảm chút nào, Ngươi coi trọng người thanh niên kia như vậy, ngươi thật sự nỡ trao đổi tu vi với ta?"
Nữ tử cao lớn cười nói: "Lúc này mới bắt đầu nói chuyện đạo lý với ta sao?”
Kẻ thức thời trang tuần kiệt. Đỗ Mậu lần này bắc thượng, có ba mục đích, có cơ hội thì chặt đứt hương khói Văn Thánh nhất mạch, nhân tiện lĩnh giáo một phen phi kiếm của kiếm tu Tả Hữu, hai là có người muốn thăm dò thử giới hạn của vị lão Thần Quân Ly Châu động thiên kia, ba là vì Đồng Diệp tông muốn thắm thấu nửa giang sơn Bảo Bình Châu.
Bây giờ đã đạt thành hai mục tiêu, cái thứ nhất, có cũng được mà không có cũng không sao, hắn vốn không phải môn sinh nho gia, không cần vì thế mà tiêu hao đạo hạnh của mình.
Tu hành trên núi, lấy lực đứng đầu. Ít nhất Đỗ Mậu hắn luôn tôn sùng quan điểm này.
Kẻ thắng người đắc thế, kẻ tự thắng đắc đạo.
Về trước là thật, có thể thu được vào trong túi là yên tâm, về phần về sau, ở trong mắt Đỗ Mậu, đây hoàn toàn là nói lời thừa rỗng tuếch vô dụng, chỉ cần chết ở trên đại đạo, mặc dù có thể xưng là tuẫn đạo mà chết, nhưng không phải vẫn là chết rồi hay sao?
Nữ tử nhẹ nhàng nắm chặt cây kiếm điều cũ kia,"Lúc trước khi chủ nhân ta đứng trước người ngươi, ngươi có nói đạo lý với hắn sao?" Đỗ Mậu lại là một kẻ chân tiêu nhân,"Tu vi của hắn, hôm nay chính là phế vật, nếu không phải vì dẫn dụ kiếm tu Tả Hữu, hắn còn không có tư cách để Đỗ Mậu ta nói ra nửa chữ. Nhưng ngươi thì có!"
Nữ tử cao lớn một tay cầm kiếm, một tay nâng lên làm động tác.
Lão tú tài khổ sở lấy ra một bức hoạ cuộn tròn núi sông,"Đánh nhau nhớ kiềm chế chút."
Đỗ Mậu sau khi nhìn thấy bức hoạ cuộn tròn bất thường kia, không do dự nữa, thu tiên binh bản mạng không sử dụng kia về trong khiếu huyêt. đồng thời gọi ra kim thân pháp tướng, húc vai phá vỡ tiểu thiên địa, bay vút đi về hướng Nam Hải.
Cô đuổi theo.
Lão tú tài cười cười, tùy tay ném bức họa cuộn tròn kia ởi.
Nữ tử cao lớn cùng kim thân pháp tướng kia của Đỗ Mậu một trước một sau biến mắt.
Sau đó một quyễn trục sơn hà đồ lơ lửng ở trước người lão tú tài, về phần tòa tiểu thiên địa Lão Long thành này, một lần nữa khép lại không kế hở, ngoài Lão Long thành, trừ vị giáo tập ma ma kia có thể thoáng chớp mắt, người còn lại, vẫn yên tĩnh bát động. Trên bức hoạ cuộn tròn, thi thoảng lại truyền ra từng đợt tiếng vang như xé lụa, là bị kim thân pháp tướng của Đỗ Mậu va đập vào thiên địa của bức hoạ cuộn tròn, cùng với tiếng xé gió của từng kiếm từng kiếm.
Lão tú tài thấy mà đau lòng không thôi.
Thời gian không đến một nén nhang, lão tú tài yên tâm, bám tay gỗ nơi nào đó của bức hoạ cuộn tròn, sau đó thu hồi bức hoạ cuộn tròn giấu ở trong tay áo.
Nữ tử cao lớn chậm rãi từ hư không đi ra, kiếm điều cũ treo ở bên hông, một đoạn nhỏ mũi kiếm mài luyên sắc bén kia đã ảm đạm đi vài phần.
Cô ngáp một cái, tay cô đang kéo một cái chân.
Đỗ Mậu đại tu sĩ Phi Thăng cảnh của Đồng Diệp Châu, bị cô lôi từ từ trong bức hoạ cuộn tròn ra như một con chó chết.
Cô lên tiếng hỏi: "À mà tên này... tên là gì nhỉ?"
Lão tú tài lau mồ hôi nơi trán "Đỗ Mậu, một tu sĩ mạnh nhát Đồng Diệp Châu ngoại trừ lão đạo nhân Đông hải."
Cô ò một tiếng, tiện tay ném "thi thế" kia sang một bên,"Hắn có chút thần thông bàng môn, hẳn là nháy mắt phá vỡ màn trời này, âm thần đã trở về vị trí cũ, thi thể này, chỉ là... dương thần thân ngoại thân của kẻ nào đó."
Lão tú tài giật mình,"Chỉ là thân ngoại thân à, khó trách nho sĩ tọa trấn thiên sinh lại gật đầu nhận lời, nếu không có chúng ta quậy phá vậy, ở học cung bên kia hẳn sẽ qua loa tắc trách cho xong rồi."
Chỉ là lão tú tài vẻ mặt cạn lời,"Nhưng cho dù như thé, Đỗ Mậu cũng có được tu vi thập nhị cảnh nhỉ."
Cô khoanh chân ngồi ở bên người Trần Bình An, một lần nữa thật cân thận ôm hắn vào trong lòng. Cô ngắng đầu nhìn phương xa. thong thả nói: "Ở trước kiếm của ta, mười hai, mười ba, có khác biệt sao?”
Lão tú tài nhỏ giọng hỏi: "Chiếc Thôn Kiếm Chu kia đâu?"
Cô không để tâm, nói: "Ta đã bỏ đi áp chế tiên thiên, để dương thần của hắn dùng binh khí này, sau đó bị ta đánh nỗ rồi, bằng không ta đã đi ra từ sớm, ta cũng muốn biết ngày nay cái gọi là tiên binh', rốt cuộc là mặt hàng thế nào."
Lão tú tài lau mồ hôi ở trán "Còn ngươi thì như thế nào?"
Nữ tử cao lớn cúi đầu quan sát khuôn mặt trẻ tuổi hơi tái nhợt kia, tựa như đang gặp ác mộng, tuy đã được lão tú tài tạm thời ngăn chặn thương thé, nhưng xét cho cùng sẽ rất khó chịu. Cô vươn ngón tay, nhẹ nhàng xoa mi tâm hắn, dịu dàng nói: "Dốc đá trong núi lớn Ly Châu động thiên kia, là chủ nhân ban đầu của ta kiếm ý ngưng hóa, vốn chính là của ta. Chẳng qua nhiều năm trôi qua như vậy, ta lười so đo những thứ này. Về sau ta cùng Nguyễn gì đó làm vụ mua bán nhỏ, hắn chiếm cứ ba phần khối Trảm Long Đài kia. ˆ
Lão tú tài liếc mũi kiếm điều cũ bên hông cô, cười nói: "Cho nên mấy năm qua, ngươi đã dùng Trảm Long Đài kia của Nguyễn Cung để mài kiếm?"
Nàng lạnh nhạt nói: "Là dùng mảnh kia của Chân Võ sơn, mảnh này của Nguyễn Cung, phải để lại cho tiểu Bình An nhà ta."
Lão tú tài mồ hôi như mưa rơi.
Cô nhìn về phía nam,"Chuyện này còn chưa xong đâu.”
Lão tú tài lắc đầu nói: "Đừng, tuyệt đối đừng, chưa xong là chưa xong, nhưng ngươi không thể ra tay, để ta làm, chuyện này là vì tốt cho tiêu Bình An."
Cô gật gật đầu, "Ta lần này trở về, tạm thời không ra nữa, nếu lần sau đi ra, phát hiện cái gọi là tốt của ngươi không tốt một chút nào, ta sẽ tìm ngươi. Có lẽ gươi cũng hiểu rõ, sau khi ngươi cùng đại đạo Hạo Nhiên Thiên Hạ hợp nhát, thế gian chỉ có ta có thể giết ngươi."
Lão tú tài cười gượng nói: "Chúng ta là người trong nhà mà, hung dữ như vậy làm gì?”
Cổ tay áo trắng của nữ tử cao lớn không gió mà bay bay, lắc đầu nói: "Vốn dĩ mọi thứ đều tốt đẹp, chỉ vì ngươi cứ nhất định phải thu hắn làm quan môn đệ tử, mới có tai họa hôm nay, nếu ta không coi ngươi là nửa người trong nhà, ngươi chết đầu tiên." Lão tú tài trừng mắt nói: "Đừng nói lời hờn dỗn mà, hơn nữa, ngươi dám ở trước mặt chủ nhân nhà ngươi, nói những lời khốn kiếp như vậy sao?"
Cô đáp dứt khoát: "Ta không nói. Nhưng sẽ lén làm. Đến lúc đó Trần Bình An có nhận ta hay không, không phải vẫn là chủ nhân của ta sao."
Lão tú tài á khẩu.
Cô vẫy tay một cái, sau khi món quà nhỏ năm đó cô tặng cho Trần Bình An tan vỡ, từ bên trong rơi ra ba phiến đá dài, đều là Trảm Long Đài kiếm tu thế gian tha thiết ước mơ, kích thước không đồng nhát, cái thì nhỏ như thước đo. cái thì lớn như một viên gạch lát cung điện. Cô giao Trần Bình An cho lão tú tài,"Ta ra đi giải quyết chút việc nhỏ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận