Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1146: Mai Hà Phong Chính, Võ Miếu Mư

Chương 1146: Mai Hà Phong Chính, Võ Miếu MưChương 1146: Mai Hà Phong Chính, Võ Miếu Mư
Chương 1146: Mai Hà Phong Chính, Võ Miếu Mượn Đao, Vượn Trắng Đeo Kiếm (2)
Chu Liễm càng thêm tò mò quận Long Tuyền kia, cùng với Ly Châu động thiên tiền thân của quận Long Tuyền, rốt cuộc là tàng long ngọa hỗ như thế nào, mới có thê để Trần Bình An trẻ tuổi như thế, tựa như đã sớm thấy nhân gian sóng to gió lớn, lại khó nổi sóng ở trên tâm cảnh.
Tuổi còn trẻ, giếng cổ không dao động.
Khó tránh khỏi có dáng vẻ già nua, lòng dạ tâm ké.
Nhưng Chu Liễm lại không muốn làm như thế, Trần Bình An khắp nơi giúp mọi người làm điều tốt mang tới cho hắn một loại cảm giác mơ hồ, tựa như sâu trong giếng cổ tâm cảnh kia, mơ hồ có một con ác giao bơi ở đáy nước, mơ mơ hồ hồ.
Chỉ là con giao long không muốn ai biết này, đại khái là bị lễ nghi quy củ, phân chia thiện ác vân vân gắt gao trói buộc ở đáy giếng, cho dù là muốn trồi lên mặt nước, ló đầu ra cũng không làm được.
Chu Liễm không dám phỏng đoán cái khác. chỉ xác định môt việc, ở sâu trong lòng Trần Bình An, nhất định có một hai chấp niệm thật lớn không bỏ xuống được.
Lần này cưỡi mây đạp gió máy trăm dặm chạy tới khuyên can, khiến thành hoàng gia tốn tâm tốn sức, tâm tình cực chán ghét, hận không thể một cước giẫãm sập miếu hà thần, miếu sơn thần kia.
Chuyện thần linh sơn thuỷ tự tiện vượt giới cực kỳ mẫn cảm, một khi để người ta đâm lên nha môn Lễ bộ ở kinh thành, thành hoàng gia hắn ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống như vậy, kết cục chẳng hề tốt hơn hai tên ngu xuẫn không biết nặng nhẹ kia.
Thành hoàng gia kia đuổi xong hai tên khốn nơm nớp lo sợ, dẹp đường về phủ, nhìn thấy đoàn người Diêu gia bờ sông, vận dụng thuật vọng khí, chỉ liếc qua, đã cảm thấy có chút chói mắt, trong lòng rung động, lập tức muốn hạ thân thể xuống đi thăm dò sâu cạn, chỉ là những người đó ương ngạnh coi trời bằng vung, trực tiếp có hai vị tu sĩ rút đao hướng tới, nói không thể tới gần, bằng không coi là ám sát. Thành hoàng gia tức giận đến thiếu chút nữa muốn quát hai vị thần linh cấp dưới trong lãnh địa về, may mà ăn hương khói mấy trăm năm, công phu dưỡng khí vẫn có chút, cuối cùng chỉ là nhìn chằm chằm ghi nhớ những gương mặt xa lạ này, sắc mặt âm trằm quay về châu thành.
Trên đường quay về đại đội ngũ, Diêu Trấn tới bên người Diêu Cận Chi, nhỏ giọng hỏi: "Vì sao bất cận nhân tình như thế?"
Diêu Cận Chi bất đắc dĩ nói: "Dọc theo đường đi quan trường xã giao, ăn uống linh đình, không thể tránh được, nhưng nếu là đề cập thành hoàng cùng thần linh, thì không nói rõ được. Chung quy gia gia không hy vọng còn chưa tiến vào thành Thận Cảnh, đã bị ngôn quan sáu bộ bí mật tố cáo chứ? Cho dù hoàng đế bệ hạ coi như chuyện đùa, nhưng kinh thành từ quan trường đến phố phường, nhát định nhắc lên một trận yêu phong yêu vũ, như vậy trên đời này có ai không thích xem náo nhiệt? Chuyến này chúng ta không phải là tới xem náo nhiệt sao? Sẽ để ý hai vị sơn thần hà thần kia đúng sai thị phi sao?”
Diêu Trấn vừa nghe nói vậy đã hiểu ngay, rất tán đồng.
Trong lòng lão tướng quân tiếc hận không thôi, nếu Diêu Cận Chi là nam nhi, ở lại biên quan, mới gọi là yên tâm.
Bùi Tiền nhăt cả môt đống cá sông, kết quả Trần Bình An không muốn thu, nó đành xách đuôi cá, ra sức vứt từng con xuống sông, nó mệt tới mức mồ hôi ướt đẫm.
Đến thành Ky Hạc vừa là châu thành lại là quận thành, coi như cách kinh sư Đại Tuyền chỉ có gang tác.
Tòa quận thành này lịch sử lâu đời, tên quận bắt nguồn từ tương truyền có một vị cao nhân tu đạo ở đây cưỡi hạc phi thăng, thanh danh lan truyền lớn. Trong quận có một ngọn núi nhỏ, phong cảnh bình thản không có gì lạ, đơn giản là nơi tên nhân nọ cưỡi hạc phi thăng, hàng năm đều có vô số văn nhân nhà thơ tới đây du lịch, quanh núi nhỏ, đều là nhà đất quyền quý kinh sư mua tạo ra, tác đất tắc vàng.
Lúc trước vị thành hoàng gia kia hẳn là ngay trong thành này, chỉ là Diêu Trấn còn chưa đến mức kiêng kị thành hoàng của một châu thành.
Lễ bộ Thượng Thư nắm giữ thành hoàng một quốc gia lên chức, biếm trích, phẩm trật bổng lộc không khác gì lão, huống chỉ Đại Tuyền thượng võ, Binh bộ Thượng Thư không phải chức treo cho có, bằng không cũng sẽ không trở thành cái ghế đứng đầu của toàn bộ võ tướng dưỡng lão. Vẫn như cũ là ngủ lại dịch quán, đây là quy củ triều đình. Dịch quán trong thành diện tích cực rộng, thế mà không thua nhà cửa vương hầu, vì nghênh đón Diêu Trấn, tâm phúc hai phủ đệ của Thứ Sử cùng quận thủ đều tự chạy đi dịch quán vài chuyến, hầu như dọn trống toàn bộ dịch quán.
Việc đã đến nước này, đối với điều này Diêu Trấn chỉ có thể nhận tình cảm, làm bộ cái gì cũng không biết. Nước quá trong ắt không có cá, quan trường càng như thé.
Nói chung, triều đình chứa chấp được trung thần gian thần, quan lại được việc hôn quan cùng lượng lớn kẻ gió chiều nào che chiều đó, chỉ không chứa được một vị tồn tại như thánh nhân đạo đức.
Giống như trên triều đình treo cao một cái gương chiếu yêu, đủ loại tỳ vết của một đám rường cột nước nhà đều hiện hết ra.
Trong lòng lão tướng quân cảm khái vạn phần, những đạo lý làm người thế này, là cháu gái Diêu Cận Chi nói ở lúc mười bốn mười lăm tuổi.
Có những thời điểm, Diêu Trấn sẽ tự giễu, mình một đống tuổi gom hết kinh nghiệm cuộc đời, chẳng lẽ đều trở thành cỏ ngựa cho chiến mã ăn rồi? Cũng may trong đội ngũ còn có Trần Bình An.
Diêu Trấn lần này đi về phương bắc, chỉ thích tìm người trẻ tuổi này nói chuyện phiếm.
Trần Bình An lúc trước dựa theo ước định, từng luận bàn với Diêu Tiên Chi, chỉ điểm đôi chút. Diêu Tiên Chị mang lời nói của Trần Bình An coi là thước đo tiêu chuẩn, khi trở về tìm gia gia tâm sự rất ưu thương, nói mình đời này luyện võ đều luyện đến trên thân chó rồi. Diêu Trấn liền hỏi hắn, cái gọi là "cả đời" của ngươi là mấy chục năm thế, Diêu Tiên Chi á khẩu không trả lời được, chọc cười Diêu Cận Chi ở bên cạnh pha trà. Diêu Cận Chi tuy chơi cờ chưa từng thắng Lô Bạch Tượng, nhưng pha trà, nàng có thể xưng là danh thủ quốc gia.
Biên quan bão cát khắc nghiệt, Diêu gia nhiều thế hệ nam nữ đều oai hùng, sao lại dưỡng ra một nữ tử đất thiêng nảy sinh hiền tài như vậy?
Diêu Tiên Chi không biết từ đâu toát ra một câu, "Cận Chi tỷ, ta không thích Thiệu Uyên Nhiên kia, ta thích Trần Bình An."
Diêu Cận Chi mỉm cười nói: "Ngươi thích hay không thích, liên quan gì tới ta2” Diêu Tiên Chi còn muốn nói, bị Diêu Cận Chi trừng mắt nhìn, liền dọa hắn mang lời nói đã đến bên miệng nuốt về trong bụng.
Diêu Trấn cười đến mức cực kỳ không có phong phạm gia chủ.
Diêu Cận Chi nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, Gia gia, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, triều đình sẽ lập tức có mật sứ tới thành Ky Hạc, đến lúc đó ông cười cũng không muộn."
Diêu Trấn không cười nổi nữa.
Chơi tâm địa gian giảo với những kẻ ngâm trong chảo nhuộm quan trường máy chục năm, mỗi người ở cửa quan tu hành thành lão hồ tinh, thật sự là khiến lão nhân đau đầu.
Trần Bình An ở trong phòng của mình luyện tập lục bộ tấu thung, lấy kiếm thức cầm hờ, nhắm mắt quan tưởng phong thái riêng của các vị kiếm tu xuất kiếm.
Trên bàn đặt một đoạn ống trúc, trúc là trúc xanh bình thường, tùy tay chặt lấy trong rừng trúc trên một ngọn núi ven đường.
Trần Bình An muốn điêu khắc ra một cái ống đựng bút, làm món quà trước lúc chia tay tặng cho Diêu lão tướng quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận