Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 705: Tiểu Thử Đã Qua, Xuân Phong Vẫn

Chương 705: Tiểu Thử Đã Qua, Xuân Phong VẫnChương 705: Tiểu Thử Đã Qua, Xuân Phong Vẫn
Chương 705: Tiểu Thử Đã Qua, Xuân Phong Vẫn Còn (1)
Thế gian tinh linh yêu quái, cùng với âm vật quỷ mị, phương pháp tu luyện hầu như toàn bộ đạo thống bát chính, chỉ cần đạo hạnh không sâu, cảnh giới không cao, thường thường ở dưới Thính Yêu Linh sẽ không có chỗ che giấu, cái này cũng là điểm khiến Thính Yêu Linh có thể trở thành vật phải có giống như Bạch Trạch đồ của Luyện khí sĩ, rất được tôn sùng, trước khi Từ Viễn Hà tễ thân võ đạo cảnh thứ tư, cũng từng có một chuỗi chuông cùng loại, để mà phòng thân cảnh báo.
Sự chú ý của Từ Viễn Hà cùng Trương Sơn Phong phần lớn tập trung trên người cô gái. Trần Bình An vốn luôn muốn chính thức luyện kiếm nhưng vẫn chưa theo được môn này đã bị kinh diễm khi thấy lão nhân một kiếm ra khỏi vỏ, nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ, thuận tay vung lên mà thôi, nhưng mà kiếm khí như cầu vòng, nơi kiếm khí đến tựa như bị một thác nước đồ thẳng từ trên xuống đánh trúng, đánh đâu thắng đó không gì cản nỗi.
Sau khi ma đầu thiếu nữ ra tay, Liễu Xích Thành trở nên trầm mặc dị thường, thủy chung ngồi xổm bên đống lửa, không rên một tiếng, đưa hai tay ra cúi đầu sưởi ấm.
"Hay cho một mảnh đất Phật môn thanh tịnh, há có thể dung cho tiểu yêu ngươi làm bắn!"
Lão nhân mặc đồ đen sắc mặt lạnh cứng, cổ tay run lên, chỉ thấy mũi kiếm thanh đồng run rấy, nháy mắt từ mũi kiếm bắn nhanh ra một vạt mũi nhọn màu trắng chói mắt, như là Phược Yêu Tác của tiên sư trên núi, xoay vặn gấp khúc, nhanh chóng bung mở ở không trung, như là một tám lưới lồng lộng thiên đạo mênh mông cuôn cuộn, chụp xuống đầu cô gái đang khiếp đảm vì bị kết luận là yêu vật.
Trần Bình An bát động thanh sắc thu toàn bộ bức họa vào trong mi mắt, mở rộng tầm mắt.
Kiếm khí vốn nên tỉ mỉ mỏng nhỏ, thế mà cũng có thể thành thạo khống ché, biến hóa ngàn vạn như thế?
Lão nhân một tay cầm kiếm, tất cả hạ bút thành văn!
Nhát là phần khí độ trầm tĩnh đó, để cho Trần Bình An khát khao hướng tới.
Cô gái bị chiếc lưới lớn do kiếm khí ngưng tụ rồi tan rã rơi lên trên người, phát ra tiếng động xèo xèo, điều này làm cho nàng đau đớn lăn lộn trên mặt đất, nỗi đau cháy bỏng nội tâm này, đã làm tổn thương tới chỗ sâu trong thần hồn của sơn dã yêu mị này, nhớ ngày đó Trần Bình An ở trúc lâu Lạc Phách Sơn, còn thống khổ đến không muốn sống, chứ đừng nói một tiểu yêu tu luyện lan man, máy trăm năm không tranh giành với đời.
Cô gái kinh qua kiếp nạn này nhanh chóng không giữ được hình người, hơn phân nửa bộ mặt lộ ra khuôn mặt hồ ly, mu bàn tay, cổ mọc ra từng mảng lông tơ tuyết trắng, thoang thoảng mùi chồn cáo.
Con hồ tiên tuyết trắng đạo hạnh bạc nhược kia giãy giụa trên đất kêu rên,"Ia không hại người, ta chưa từng hại bất cứ người nào, ta chỉ đùa vui hù dọa một vài thư sinh tá túc cổ tự, đừng mà, đừng mà..."
Lão nhân mặc đồ đen tựa như có chút khúc mắc trong lòng, tay cầm trường kiếm, kiếm khí huy hoàng, ánh sáng cầu vồng nở rộ, tàn khốc nói: "Yêu chính là yêu, ma chính là ma, hôm nay không hại người thì sao chứ? Chờ ngươi đạo hạnh tăng vọt, tự nhiên sẽ tàn sát người vô tội, coi đây là niềm vuil"
Cô gái hơn phân nửa thân hình đã biến thành chồn bạc phủ phục dưới đất, hấp hối nói: "Ta còn cứu hai vị đọc sách từ trong tay Ma Ma kìa, vì thế ta còn đem rất nhiều đồ vật trân quý đã lâu đưa cho các ả, mới để cho các ả buông tha người đọc sách, ta sẽ không hại người, đời này ta sẽ không làm vậy...
Lão nhân mặc đồ đen cười lạnh nói: "Hồ tiên nho nhỏ, chết không đáng tiếc! Lão phu dám nói dưới kiếm này đã chém giết một trăm con yêu mị, nhiều nhát chỉ oan uồổng một conl”
Hồ tiên tuổi nhỏ đã không còn sức lực biện giải điều gì, thân thể run rây, quần áo rách rưới, cả người đẫm máu, đôi mắt thủy linh đen nhánh vốn tỏa sáng dị thường, đã ảm đạm không ánh sáng, chỉ là dù đang hấp hối hết sức, cô gái chỉ là vẫn không oán hận lão nhân ra tay hung ác, chỉ si ngốc nhìn phía đại môn cổ tự, như là đang chờ đợi một vị tú tài nghèo kiết hủ lậu đăng môn bái phỏng, sau đó nàng sẽ có thể lại hù dọa bọn họ một chút, một lần nếu như thực hiện được, có thể để cho nàng vui vẻ máy tháng trời.
Liễu Xích Thành chậm rãi ngắng đầu, trong đôi mắt thâm thúy kim quang lưu chuyên, khóe miệng có chút ý cười lạnh lùng, còn có chút thở dài bát đắc dĩ, nhìn thấu nhân thế, chỉ cảm thấy cuộc đời trôi qua ngàn năm, vẫn là không thú vị như vậy.
Ngay tại thời điểm Liễu Xích Thành đang chuẩn bị đứng lên.
Trần Bình An đứng lên, nhẹ nhàng xốc lại hộp kiếm sau lưng, đột nhiên mở miệng hỏi: "Tống lão tiền bối, nếu hồ tiên này lại chính là yêu mị bị oan uỗng kia thì nên như thế nào?"
Lão nhân nhéch khóe miệng, cười nói: "Vậy càng tốt, có thể xác định chín mươi chín con trước, chín mươi chín con sau, đều chắc như định đóng cột là yêu ma tai họa quấy phá dân chúng, như vậy lão phu xuất kiếm, chỉ biết sẽ càng thêm lanh lẹ.”
Trần Bình An chỉ về hướng cô gái đã hoàn toàn biến thành hồ ly,"Vậy nàng làm sao bây giờ?”
Lão nhân vỗ vỗ chỗ ngực, gọn gàng dứt khoát nói: "Nếu lật quyển hoàng lịch cũ, tốt cho hạ táng, lão phu sẽ hạ táng cho nó, nếu không tốt, vậy thi thể để đó phơi nắng, tranh thủ kiếp sau đầu thai nơi tốt, chớ làm sơn trạch yêu mị, đương nhiên lại càng không nên để lão phu gặp được."
Trần Bình An có phần phản kháng, nói: "Lão tiền bối gặp yêu giết yêu, gặp ma hàng ma, đương nhiên làm rất đúng, nhưng mà có thể làm được càng đúng hơn."
Lão nhân cần thận nhìn thiếu niên đeo hộp, đột nhiên cười ra tiếng,"Đồ nhãi con, ngươi có phải kẻ ngốc không vậy? Chỉ là tá túc cổ tự, đã coi như bản thân là phật tử Bồ Tát cứu khổ cứu nạn à?"
Trần Bình An do dự một chút, hỏi: "Tống lão tiền bối, phải như thế nào ngươi mới có thể buông tha cho hồ mị này?”
Lão nhân mặc đồ đen Tống Vũ Thiêu đứng lên, trầm giọng nói: "Niệm tình nhóc con ngươi cũng là người dùng kiếm trong giang hò, lão phu sẽ lấy một kiếm vốn dùng đề chém giết hồ tiên kia đi đối phó ngươi, nếu như ngươi tiếp được, chuyện ở cỗ tự này coi như bỏ qua, tương lai hồ tiên này là làm bậy hay là làm việc thiện, thiện ác báo ứng, về sau sẽ do ngươi gánh vác nhân quả, nếu không tiếp được, chết dưới kiếm lão phu, đành oán ngươi bản lãnh không đủ mạnh để xuất đầu, thế nào?"
Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong cũng đều đứng lên, như gặp đại địch.
Tống Vũ Thiêu ha ha cười nói: "Không sao hết, nếu hai người các ngươi muốn ra tay, lão phu cùng lắm thì nhiều thêm hai kiếm, vẫn là quy củ giống nhau."
Tiếng cười lão nhân sang sảng, khí thế hùng hồn, chắn động đến nỗi một cây cột nhà mục rỗng trong cổ tự theo đó rung lên, rơi xuống vô số tro bụi.
"Được!"
Trần Bình An gật gật đầu, sau đó lắc đầu với Từ Viễn Hà cùng Trương Sơn Phong, ý bảo không cần nhúng tay vào.
"Cần thận nha."
Lão nhân không phải tính cách ướt át lôi thôi, sau khi lên tiếng nhắc nhở, chính là một kiếm huy hạ.
Cách xa nhau tới một trượng, kiếm quang cương khí trong giây lát bổ tới trước người Trần Bình An.
Trong tay áo Trần Bình An trước đó đã trôi ra một tắm Phương Thốn Súc Địa phù, tài chất giấy vàng bình thường, hai ngón tay kẹp lấy, trong khoảnh khắc kiếm khí gần người, bóng người Trần Bình An lập tức biến mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận