Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 774: Nê Bồ Tát Đạp Kiếm Qua Sông (3)

Chương 774: Nê Bồ Tát Đạp Kiếm Qua Sông (3)Chương 774: Nê Bồ Tát Đạp Kiếm Qua Sông (3)
Chương 774: Nê Bỏ Tát Đạp Kiếm Qua Sông (3)
Tôn Gia Thụ không nhịn được đưa tay đặt lên vai Trần Bình An, vỗ mạnh,"Trần Bình An! Ta đã gặp không ít anh hùng hào kiệt, nhưng mà gan lớn giống như ngươi, thực không nhiều lắm!"
Trần Bình An thở dài một tiếng, bởi vì nghe khẩu khí Tôn Gia Thụ là biết Phù Nam Hoa thực sự không dễ chọc tới.
Tôn Gia Thụ nhịn thật lâu, vẫn là không nhịn được cười ra tiếng,"Thiếu thành chủ Lão Long thành, tuy không chỉ một vị, còn có tới máy thiếu thành chủ khác có hi vọng kế thừa món tổ truyền lão long bào Phù gia, nhưng mà thế nhân đều biết Phù Nam Hoa được thành chủ Phù Huề coi trọng nhất, trong đó một vị Phù gia lão tổ nắm giữ bán tiên binh, lại là người truyền đạo của Phù Nam Hoa, chỉ là máy năm gần đây đều đang bế quan, người ta đồn là đang trên đường tiến lên thượng ngũ cảnh. Cho nên Phù Nam Hoa có khả năng trở thành thành chủ kế nhiệm nhất. Trần Bình An, ngươi khá lắm đó, nếu việc này truyền ra ngoài, cam đoan trong vòng một tháng ngươi sẽ lập tức danh chắn bán châu."
Trần Bình An bát đắc dĩ nói: "Loại thanh danh này vẫn nên bỏ đi."
Tôn Gia Thụ càng cười càng sảng khoái hơn: "Tuy nói ta cùng Phù Nam Hoa giao tế với nhau không ít, thậm chí không đơn giản chỉ là bạn nhậu, đương nhiên, Phù Nam Hoa còn lâu mới so được với Lưu Bá Kiều, hôm nay nghe được chân tướng này, ta rất muốn cười, xem ra là ta không được thành thật cho lắm. Cho nên Trần Bình An ngươi cũng kiềm ché chút, làm bằng hữu với những người như ta, tạm thời đừng thổ lộ hết mọi bí mật, nhất định phải cần thận hơn."
Két quả Trần Bình An ném ra một câu,"Thật ra ta và Lưu Bá Kiều cũng không phải rất quen thuộc, tổng cộng chỉ gặp mặt hai lần."
Tôn Gia Thụ có vẻ bực mình,"Trong thư Lưu Bá Kiều nói hắn với ngươi giống như là đã vào sinh ra tử một trăm lần, là như thế nào? Trong thư còn khen ngươi là độc nhất vô nhị trên đời này, còn tuyên bố nếu ta dám không tự mình khoản đãi thịnh tình, hắn sẽ tuyệt giao với ta, sau đó sẽ rêu rao biệt hiệu của ta khắp Bảo Bình châu."
Trần Bình An dò hỏi: "Biệt hiệu là Tôn Tử?"
Tôn Gia Thụ đưa tay đỡ lấy cái trán, cười khổ nói: "Cái này cũng có thể đoán được?"
Trần Bình An cười nói: "Tuy mới gặp hai lần, nhưng tính tình Lưu Bá Kiều ta hiểu rất rõ, rất không đường hoàng.”
Tôn Gia Thụ thổn thức nói: "Những mối quan hệ như ta cùng với Phù Nam Hoa, đơn giản là kết cục bạch thủ như tân (*), ngươi với Lưu Bá Kiều, lại giống như mới gặp đã quen từ lâu."
(*) Bạch thủ như tân: có một số người tuy đã biết nhau lâu đến mức đầu bạc nhưng vẫn như mới quen nhau, không thân. Tên xa phu kia xuất hiện ở xa xa, Tôn Gia Thụ quay đầu nhìn thoáng qua, nói với Trần Bình An: "Ta phải lập tức tới nội thành Tôn phủ gặp một khách nhân, đã hẹn từ trước. Chuyện hiệu thuốc bắc Khôi Trần, trễ nhất là trước khi trời tối sẽ có người nói cho ngươi biết. Thêm nữa nếu ngươi và Phù Nam Hoa có tử cừu, như vậy sắp tới khi ngươi xuất môn, nhất định trước đó phải cho người báo với ta, ta sẽ cho người ta sắp xếp hành trình. Cũng vì như vậy, độ thuyền đi xa, Phù Gia Thôn Bảo Kình trước tiên sẽ bị loại trừ, ngươi cứ an vị Sơn Hải Quy nhà ta đi hướng Đảo Huyền sơn, hai mươi ngày sau đúng giờ xuất phát. Trong khoảng thời gian này, ngươi có thể ở tổ trạch nhà ta bên này, những đồ vật ngươi cần, chỉ cần Lão Long thành có, ta có thể giúp ngươi đưa lại đây, ngươi cũng đừng cảm thấy ngại ngùng xấu hỏ, trước khi mở miệng, ngươi có thể không ngừng nói với bản thân,"Tôn Tử kia là kẻ có rất nhiều tiền, làm bằng hữu mà, vốn là có phúc cùng hưởng, trước tiên hưởng phúc, về sau kề vai chiến đấu, sẽ cũng chịu khổ, lúc này mới không thiệt thòi.ˆ
"Tốt, ta sẽ không khách khí với ngươi.”
Trần Bình An cười gật đầu, trừng mắt lên,"Những lời này là Lưu Bá Kiều nói sao?"
Tôn Gia Thụ vươn ngón tay cái,"Khó trách Lưu Bá Kiều mặt dày mày dạn muốn làm bằng hữu với ngươi, ngươi rất hiểu hắn!"
Tôn Gia Thụ cáo từ rời đi, đi theo vị lão xa phu Trần Bình An nhìn không ra sâu cạn, càng lúc càng xa, cưỡi xe ngựa đi hướng nội thành Lão Long thành.
Vì thế còn lại một mình Trần Bình An, bắt đầu dọc theo nước sông luyện tập lục bộ tâu thung.
Nước sông chảy êm, cánh đồng cây cải dầu hoa mênh mông bát ngát, con đường đất bình thường, nếu không phải không có một thạch cầu hình vòm cùng cửa hàng kiếm phô Nguyễn gia, Trần Bình An gần như cho rằng đây chính là quê hương của mình.
Trần Bình An một đường luyện quyền đi ra ngoài hơn mười dặm, đi tới phía trước nữa chính là một thôn trang nhỏ xây dọc theo bờ sông, có gà gáy chó sủa, còn có khói bếp lượn lờ, Trần Bình An dừng luyện quyền, nhìn quanh bốn phía, bên cạnh có một cầu gỗ nhỏ bắc qua con sông, giờ khắc này, không hiểu sao trong khoảng khắc này hắn lại thấy như cảnh mộng xa cách thế gian.
Trần Bình An đang định xoay người đi trở về tổ trạch Tôn thị, phát hiện bờ bên kia xa xa trong cánh đồng cây cải dầu, có một đám trĩ đồng ăn mặc mộc mạc đi ra, phần lớn là những đứa trẻ đang trong tuồi học vỡ lòng ở tư thục, còn có một vài đứa tuổi càng nhỏ hơn, nước mũi thò lò đi ở phía sau cùng. Có hai nam hài lớn tuổi hơn một chút, cầm trong tay mộc kiếm trúc kiếm hẳn là trưởng bối trong nhà bào ra, hình thức đơn sơ, chỉ xem như là một phôi kiếm thô ráp mà thôi, hai người hình như là đang so đấu kiếm thuật, trước sau đi ở trên bờ ruộng, đối với cây cải dầu hoa chính là chém một cái, còn có tiếng hô quát ồn ào, rất khí thế.
Đồng ruộng cây cải dầu hoa đáng thương bị hai đứa nhỏ chém tơi tả, rất nhanh sau đó có đứa bé nhỏ tuổi chợt khóc thành tiếng, thì ra ngay từ đầu nó còn rất vui vẻ, mãi đến khi phát hiện khoảnh ruộng cải dầu hoa này là của nhà nó, nếu để cha mẹ nó biết được, khi về nhà còn không phải là đôi mông nở hoa?
Nhưng mà nó không dám ngăn trở hai "kiếm khách" lớn tuổi kia, đành phải khóc xé tim đứt phổi, cũng may có một kiếm khách nhanh chóng ý thức được điều gì không ồn, lấy ra một miếng bánh cốm do nhà mình tự làm, lại dặn dò đứa nhỏ vài câu, ấu đồng đang tèm lem nước mũi nước mắt lập tức cười tươi như hoa nở, nghênh ngang đi theo sau hai kiếm khách, trơ mắt nhìn bọn họ vù vù vù xuất kiếm, cực lợi hại. Nghĩ đợi cho mình lớn hơn một chút, có khí lực, sẽ kêu người cha thợ mộc làm cho mình một cây kiếm, chém hét toàn bộ cây cải dầu hoa, như vậy sẽ rất uy phong a? Thúy Hoa tiểu nha đầu nhà hàng xóm còn có thể chỉ thích đi chơi cùng tiểu tú tài thôn sau. Đén lúc đó khẳng định mỗi ngày sẽ kề cận bên mình.
Trần Bình An ngắm bọn trẻ mà thấy vui.
Cái này không phải chính là quang cảnh mới trước đây của mình hay sao? Năm xưa Lưu Tiện Dương thích nhất làm những chuyện chọc cho người ta tức giận như thế này, không riêng gì lấy kiếm gỗ chém cây cải dầu hoa, còn thích đây ngã từng bờ ruộng cao thấp, lấy đá ném xuống bầy vịt dưới sông, ngày ngày bị các phụ nhân, bị người ta đuổi đánh, sau lại cùng Trần Bình An hai người trở thành thợ nung gốm, Lưu Tiện Dương bớt làm những chuyện đó, cảm thấy không thú vị, thích lẻn lên ngọn núi, bắt rắn đuổi gà rừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận