Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1535 - Đêm Mưa Giang Hồ (1)



Chương 1535 - Đêm Mưa Giang Hồ (1)




Chỗ ngồi của bốn người Tiêu Loan phu nhân quả nhiên là vị trí nằm ở gần cửa Tuyết Mang đường, thích hợp để thưởng thức cảnh đêm bên ngoài.
Mà vị tỳ nữ thiếp thân của Tiêu Loan phu nhân, được sơn thủy tinh quái trong tám trăm dặm Bạch Hạc giang gọi một tiếng là tiểu Thủy thần thì đến chỗ ngồi Tử Dương phủ cũng không thèm thưởng cho.
Tỳ nữ đành phải đứng ở sau lưng Tiêu Loan phu nhân, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như sương.
Từ sau khi chết chìm rồi thành quỷ nước, nàng được Tiêu Loan phu nhân từng bước đề bạt trở thành Tuần thú Thủy thần phủ Bạch Hạc giang, tất cả các quỷ mị tinh quái và tu sĩ hạ ngũ cảnh làm loạn trong hạt cảnh, nàng đều có thể chém trước tâu sau, chưa từng chịu sự nhục nhã nào lớn như vậy. Lần đến thăm Tử Dương phủ này, xem như đã ném hết tất cả hai trăm năm phong quang của nàng, dù sao ở Tử Dương phủ này muốn nhặt mặt mũi lên là chuyện chẳng thể nào.
May mà nàng đi theo bên cạnh Tiêu Loan phu nhân, đã mưa dầm thấm đất, biết được nặng nhẹ, không cần phu nhân nhắc nàng phải chú ý hoàn cảnh, nàng cũng đã sớm sắm vai phục tùng rủ mắt xuống, cố gắng để cho vẻ mặt của mình trở nên tự nhiên hơn, không dám tỏ ra chút bất mãn nào. Lúc trước, sau khi phu nhân và Hoàng Chử, phủ chủ đương nhiệm của Tử Dương phủ trò chuyện riêng xong, tâm trạng phu nhân vẫn không nhẹ nhõm hơn chút nào, nàng nhắc nhở bốn người họ trước khi thật sự lên thuyền trở về Giang thần phủ thì vẫn còn có biến số, mong tất cả mọi người hãy nhịn thêm.
Lúc đó Tiêu Loan phu nhân có hơi áy náy, vẻ mặt đắng chát, trong lời nói còn mang theo ý khẩn cầu, nhìn tỳ nữ mà lòng chua xót không thôi, thiếu chút nữa đã rơi lệ.
Giờ phút này, từ dung mạo, cách ăn mặc đến tư thế ngồi của Tiêu Loan phu nhân hầu như chẳng có chút lỗi lầm nào, chỉ là trong ánh mắt vẫn mang theo chút ảm đạm không rõ.
Nàng có thể trấn thủ Bạch Hạc giang, lôi kéo khắp nơi, khiến dòng Bạch Hạc giang vốn chỉ có sáu trăm dặm ban đầu được kéo ra đến gần chín trăm dặm, quyền hành to lớn, còn hơn cả một vị đại tướng quân ở biên cương của triều đình, có mối quan hệ thân cận với nhiều phả hệ tiên sư đỉnh cấp của Hoàng Đình quốc cùng với đại tông sư võ đạo trên giang hồ như Tôn Đăng Tiên, tất nhiên đều dựa vào chém chém giết giết mới tạo nên được như vậy.
Nàng thuộc nhóm người đầu tiên trong hai nhóm người bước vào yến hội, trong sảnh đã đầy chỗ ngồi, thần tiên tụ tập đủ, chỉ còn trống hai chỗ. Nàng là khách đến từ Thủy thần phủ Bạch Hạc giang, đã có người đến báo với nàng vị trí của nàng là ngồi gần cánh cửa không khí mát mẻ, vậy thì chỗ ngồi ở vị trí bên trái chỗ tôn quý nhất là dành cho ai, Tiêu Loan phu nhân chỉ nghĩ một chút thôi là biết.
Quả nhiên, thấy Trần Bình An đi vào Tuyết Mang đường, Ngô Ý đang lười biếng ngồi ở chủ vị trên cao, vị khai sơn lão tổ của Tử Dương phủ này còn chẳng thèm gặp gỡ Tiêu Loan phu nhân một lần.
Bây giờ thì cười cười đứng dậy đi xuống bậc thang hướng về phía đoàn người Trần Bình An, kéo kéo cánh tay Trần Bình An rồi cười to nói: “Trần công tử chưa đến Tuyết Mang đường, chúng ta cũng không dám tự tiện mang thức ăn lên khai tiệc.”
Quyền ý cả người Trần Bình An đã được hun đúc nên từ lâu, nay cánh tay đột nhiên lại bị một cô gái xa lạ kéo lại, đầu tiên, hắn cảm thấy cơ thể có hơi cứng ngắc nhưng lại không dám tránh né động tác thân mật của Ngô Ý trước mặt bao người ở đây, đúng là dày vò.
Người nào người nấy trong đám đại tu sĩ Tử Dương phủ bao gồm cả phủ chủ Hoàng Chử cũng mang tâm trạng không yên, bọn họ cho rằng người họ Trần trẻ tuổi kia có thể là nhân tình của lão tổ lắm à nha, chẳng qua khả năng này thật sự không lớn lắm, dù sao từ khi lão tổ lập nên Tử Dương phủ đến nay chẳng bao giờ có đạo lữ. Lão tổ say mê đại đạo, đối với chuyện tình yêu nam nữ chưa bao giờ có cảm giác gì, chẳng lẽ là một vị hoàng thân quốc thích nào đó của Tống thị Đại Ly đến tận đây để du lịch hay sao?
Nếu không phải lần yến hội này lão tổ Ngô Ý biểu hiện đủ thứ, cảm giác quả thật vô cùng quỷ dị khác thường.
May mà sau khi Ngô Ý đưa Trần Bình An về chỗ ngồi xong thì đã âm thầm buông tay đi về phía ghế chủ vị, vẫn là đôi mắt xanh và tư thế mà Trần Bình An vô cùng quen thuộc, cất cao giọng nói: “Trần công tử, Tử Dương phủ bọn ta không nói đến cái gì khác, chỉ có rượu Lão giao Thùy Tiên là danh chấn khắp chốn, tuyệt đối không phải chỉ là lời nói khoe khoang thôi đâu, đến cả một vị lão hoàng đế của Đại Tùy Qua Dương Cao thị cũng đã từng bí mật đến Hồng thị Hoàng Đình quốc, yêu cầu mỗi năm sáu mươi vò từ chỗ Tử Dương phủ chúng ta. Bây giờ rượu đã được chuẩn bị xong để trên bàn rồi, uống xong tất nhiên sẽ có hạ nhân bưng lên, chắc chắn sẽ không để cho chén rượu của bất kỳ người nào bị cạn sạch đâu, các vị cứ nâng ly nhé, tối nay chúng ta sẽ không say không về!”
Hơn mười vị nữ tu trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp của Tử Dương phủ là nha hoàn đảm nhiệm trách nhiệm bưng rượu thêm đồ ăn mặc quần áo mới tinh tươi tắn gọn gàng đi ra từ hai bên Tuyết Mang đường, giống như những con bướm nhẹ nhàng cực kỳ lộng lẫy.
Ngô Ý dẫn đầu đứng dậy nâng chén: “Chén rượu đầu tiên này kính Trần công tử đến phủ Tử Dương chúng ta, rồng đến nhà tôm!”
Cứ như vậy, tất cả mọi người đều cùng nhau nâng chén mời rượu Trần Bình An.
Ở Hoàng Đình quốc, mặt mũi còn lớn hơn cả trời.
Chỉ sợ cho dù hoàng đế Hồng thị có đích thân đến Tử Khí cung cũng chưa chắc có thể được Ngô Ý đối đãi như vậy.
Trước đó, khi đoàn người Trần Bình An ngồi xuống tới giờ Tôn Đăng Tiên vẫn chưa hoàn hồn lại, hắn ngạc nhiên ngồi nguyên tại chỗ, may mà có bằng hữu đạp cho hắn một cước nên lúc này mới vội vàng đứng dậy.
Trần Bình An chỉ đành phải nói cảm tạ một tiếng rồi uống cạn chén rượu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận