Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1497 - Nhân Sinh Nếu Có Không Vui (1)



Chương 1497 - Nhân Sinh Nếu Có Không Vui (1)




Trong đó có một ông lão cao lớn, trên người mặc trường bào đỏ tươi, mặt ngoài áo choàng sóng gợn từng hồi, biển máu cuồn cuộn, trên áo choàng loáng thoáng hiện ra từng gương mặt dữ tợn, có ý đồ duỗi tay ra khỏi nước biển, nhưng nhanh chóng lóe lên rồi biến mất, bị máu tươi bao phủ.
Vị lão nhân dáng người cao lớn thắt một chiếc đai lưng màu đen nhánh không rõ chất liệu, bên trên khảm từng mảnh vụn trường kiếm nhỏ.
Bên cạnh lão nhân là một vãn bối có khuôn mặt trẻ trung , hai bên hông mỗi bên đeo một thanh trường kiếm, sau lưng còn mang thêm một hộp kiếm màu trắng, lộ ra phần chuôi của ba thanh trường kiếm khác.
Mắt thấy thanh trường mâu kia sắp phá không mà tới, ánh mắt của người trẻ tuổi nóng rực, nhưng không phải nhằm vào cây trường mâu kia mà là lão nhân đang đứng quay lưng về phía bọn họ trên đỉnh núi lớn.
Thanh trường mâu khí thế như cầu vồng chỉ bị ông lão mặc áo đỏ liếc mắt một cái đã hóa thành bột phấn, phiêu tán khắp nơi.
Những vũ khí sắc bén còn lại đều giống nhau, chưa đến gần người đều đã bị vỡ vụn.
Ông lão mặc áo đỏ hơi tức giận, không phải là do bị thế công này ngăn trở mà là tức giận đạo đãi khách của lão già kia, khinh người quá đáng, chỉ để cho những kim giáp khôi lỗi này ra tay, tốt xấu gì cũng phải thả mấy lão tiểu nhị bị giam trong lòng đất ra thì còn đỡ.
Ông lão áo đỏ cười lạnh, nói: “Lão mù kia, chẳng lẽ ngươi ở địa bàn của người khác quá lâu nên quên mất ai mới là chủ nhân? Lấy mấy thứ này ra gãi ngứa cho ta sao!”
Chỉ thấy ông ta vừa phất tay một cái, một con khôi lỗi kim giáp trong nháy mắt bị đập xuống đất, bụi bay mù mịt.
Sau đó lại không ngừng ra tay, trên mặt đất xuất hiện một loạt tiếng nổ, một đám khôi lỗi kim giáp to lớn như một ngọn núi biến mất không chút dấu vết.
Lão nhân thấp bé đứng trên đỉnh núi quay đầu “nhìn về phía” hai đại yêu đứng đầu tòa thiên hạ này.
Hốc mắt ông ta trống rỗng giống như hai vực sâu không đen kịt không thấy đáy.
Lão nhân thấp bé được gọi là lão mù này còn đang đứng bên kia mà gãi mặt.
Theo lý mà nói, nếu cùng là tu sĩ Thập tam cảnh, hoặc là những Thập tứ cảnh bí ẩn có thể đếm trên đầu ngón tay, đánh nhau ở nhà mình, trừ phi người ngoài mang theo binh khí quá không giảng đạo lý, đương nhiên, loại đồ chơi này, cả mấy tòa thiên hạ cộng lại cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, ngoại trừ bốn thanh kiếm kia ra, tỷ như một tòa Bạch Ngọc Kinh, hay một chuỗi phật châu, một quyển sách, trừ những thứ đó ra, thường thường ở thiên hạ của mình đều sẽ đứng ở thế bất bại, thậm chí còn có khả năng đánh chết đối phương.
Nhất là sau khi chen thân và cảnh giới tầng đầu tiên của Nhị cảnh đã thất truyền, nếu như ăn no rửng mở, đi tới một thiên hạ khác thì sẽ bị quy tắc đại đạo ở tòa thiên hạ đó áp chế, đó là chuyện “thiên kinh địa nghĩa” nhất.
Chỉ là trời đất bao la, luôn có mấy thứ ngoại lệ, có gì kỳ quái đâu.
Tỷ như lão mù này, là hộ ngoại lai ở Man Hoang Thiên Hạ, lại cứng rắn sống còn tiêu dao hơn cả chủ nhân người ta.
Lại tỷ như lão mũi trâu thối của Hạo Nhiên Thiên Hạ kia.
Lão mù khàn giọng mở miệng: “Nếu đổi thành tên kia nói chuyện thì còn tạm được, về phần hai người các người nếu còn đứng cao như vậy thì ta cũng sẽ không khách khí.”
“Người trẻ tuổi” đeo năm thanh trường kiếm kia mỉm cười.
Là một vị đại yêu kiếm tu Thượng ngũ cảnh trẻ tuổi nhất, từng tham gia trận chiến kinh thiên động địa kia, thậm chí còn thắng kiếm tiên của kiếm khí Trường Thành, khiến cho đối phương không thể không lưu lạc trở thành một trong những người gác cổng của Đảo Huyền sơn.
Hắn thật sự cảm thấy lão mù dưới chân kia rất lợi hại, nhưng cũng không lợi hại đến mức vô pháp vô thiên.
Ông lão mặc áo đỏ sắc mặt khi trắng khi đen, khí thế hung hãn dọa người gần như khiến cho dòng sông thời gian xung quanh muốn ngừng lại.
Nhưng cuối cùng ông ta chỉ hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Vị kiếm tiên đại yêu trẻ tuổi có chiến công rực rỡ kia thoáng do dự, trong tâm hồ liền vang lên giọng nói nôn nóng: “Đi mau!”
Bỗng nhiên một cỗ lực kéo thật lớn bao trùm vị kiếm tu đại yêu này.
Đại yêu kiếm tiên đang muốn nhân cơ hội này xuất kiếm, giao lưu với lão mù kia, lại phát hiện ông lão mặc áo đỏ nổi giận gầm một tiếng, nắm lấy vai hắn, ra sức ném về phía màn trời.
Sau đó ông lão mặc áo đỏ vung tay áo lên, mạnh mẽ vứt ra một dòng sông máu rào rạt, ý đồ cắt đứt cỗ khí cơ đang nhắm vào kiếm tu vãn bối.
Trời đất đảo lộn, khí lưu rối loạn.
Cảm nhận được một lực nặng hít thở không thông đè lên vai, sắc mặt ông lão mặc áo đỏ khẽ thay đổi, dùng sức lắc lắc ống tay áo, từng dòng máu tươi gần như muốn tụ hội lại thành một cái hồ lớn, tàn khốc nói: “Lão mù, ngươi có tin ta sẽ phá hủy Thập Vạn Đại Sơn của người hay không!”
Lão mù dừng động tác gãi má lại.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói uy nghiêm truyền vào “tiểu thiên địa” cực lớn này: “Đủ rồi.”
Ông lão áo đỏ tức giận dừng tay, thu hồi thần thông, dòng sông máu tươi trở về tay áo.
Lão mù đưa tay kéo một cái, kéo vị đại yêu kiếm tiên kia về bên chân, hắn ngồi xổm xuống, đại yêu trẻ tuổi kinh hãi phát hiện vậy mà bản thân không thể động đậy, lão nhân thấp bé duỗi tay moi một cái tròng mắt ra từ trong hốc mắt hắn, bỏ vào miệng nhai nuốt, lại quay đầu phi một tiếng phun ra mặt đất, kết quả làm cho con chó gầy kia chảy nước miếng, chạy như bay tới tợp một cái nuốt luôn.
Lão mù đứng dậy, dùng mũi chân khều khều, đá vị kiếm tiên trẻ tuổi lên không trung: “Làm vậy là nể mặt ngươi rồi đó.”
Thiên địa yên tĩnh trở lại.
Lão mù chắp hai tay sau lưng đi về phía cửa viện, nhìn con chó già, cười nhạo nói: “Chó không đổi được tính ăn phân.”
Hắn lại bắt đầu giơ tay gãi má, xoay người đi về phía vách núi, luôn cảm thấy một số chỗ của bức tranh “Bút mực” này, cần phải xóa bớt hoặc là thêm vào.
Rồi vẫn luôn đứng như vậy.
Lão mù đột nhiên nhíu mày, do dự một chút, ngón tay khẽ nhúc nhích, những khôi lỗi kim giáp lần thứ hai đứng dậy lại ngồi xuống một lần nữa.
Khách nhân lần này là một vị lão nhân và một nử tử trẻ tuổi đến từ Kiếm Khí Trường Thành.



Bạn cần đăng nhập để bình luận