Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1089: Nhân Gian Đường Hẹp Chén Rượu

Chương 1089: Nhân Gian Đường Hẹp Chén RượuChương 1089: Nhân Gian Đường Hẹp Chén Rượu
Chương 1089: Nhân Gian Đường Hẹp Chén Rượu Rộng (2)
Trần Bình An chưa vạch trần trò xiếc nhỏ của nó, thật ra Bùi Tiền vẫn luôn nghe lỏm Chu Liễm Ngụy Tiện bên kia, chỉ là sau khi nghe được tiếng đập cửa, mới từ hành lý lấy sách ra, làm bộ làm tịch với Trần Bình An.
Trần Bình An muốn nó thu dọn hành lý một phen, cần tạm thời rời khỏi quán trọ.
Phòng cách vách, Chu Liễm đã mở phòng, cười nói với Trần Bình An: "Ngụy Tiện sau khi mở cửa, liền đi ngủ lại, ta đi đánh thức hắn cho thiếu gia?"
Lúc Chu Liễm vừa muốn xoay người, Ngụy Tiện đầy người mùi rượu đã ngồi dậy, day day mi tâm, nói với hai người: “Tỉnh rồi."
Ba vị bộ khoái trấn Hồ Nhi gồm Mã Bình ở trong, vừa nghe nói là ky quân đi ngang qua, lắm bảm mắng chửi, nhưng vẫn ngoan ngoãn rời khỏi phòng.
Thiếu nữ tết tóc đuôi ngựa đứng ở ngoài lan can, nàng ở một gian phòng cuối hành lang lầu hai, lúc này trừng mắt nhìn phụ nhân lầu một sảnh lớn,"Quán trọ của ngươi chiêu đãi khách nhân như vây? Thât sự được tăng thêm kiến thức rồi, ở trên biên cảnh, thế mà còn có người dám ở dưới mí mắt thiết ky Diêu gia không giảng đạo lý như vậy? Ta trái lại muốn đi xem, rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể một câu nói đã đuổi người ta ra khỏi quán trọ!"
Một tay thiếu nữ chống ở trên lan can, trực tiếp từ lầu hai nhảy xuống, ba người bọn Mã Bình nhìn mà mí mắt run rấy, ở đâu ra con quỷ nhỏ cứng đầu như vậy.
Phụ nhân cười khổ, muốn nói lại thôi.
Lão lưng còng cầm tầu thuốc, nghĩ nghĩ."Ta đi nói môt tiếng là được, chúng ta mở cửa đón khách, nào còn phân chia sang hèn."
Lão nhân đi thẳng ra khỏi quán trọ, bóng người biến mất ở trong bóng đêm mờ mị[t.
Phụ nhân áy náy nói với hai nhóm khách nhân ở lầu hai: "Đợi lát nữa các ngươi ở lại trong phòng của mình là được rồi, chuyện đêm nay, là quán trọ chúng ta có lỗi với các vị, sau chuyện sẽ tặng các ngươi mỗi người một vò rượu mơ ủ năm năm."
Thiếu nữ bật lên khỏi mặt đắt, quay về lầu hai, 'phành' đóng cửa lại. Ba người bọn Mã Bình hầm hừ quay về phòng.
Trần Bình An bảo Ngụy Tiện và Chu Liễm tới phòng hắn ngồi trước một lát, Bùi Tiền đương nhiên không cần nhiều lời.
Phụ nhân bảo tên nhóc què ra ngoài, lại đi lầu hai chọn phòng cho thư sinh họ Chung kia, đừng lượn lờ ở ngoài cửa chướng mắt người ta.
Vị khách áo sam xanh ở lầu hai chọn gian phòng, sau đó liền ghé vào trên lan can, phụ nhân vươn ngón tay, đong đưa về phía hắn,"Cút vào phòng."
Thư sinh lo lắng nói: "Cửu Nương nàng nhan sắc xuất chúng như thế, đám binh lính quân gia càn quấy kia có thể gặp sắc nảy lòng tham hay không, uống rượu rồi, càng dễ loạn tính sau khi say hơn...”
Phụ nhân cười nói: "Đến lúc đó ngươi không phải vừa lúc anh hùng cứu mỹ nhân, nhỡ đâu ta mù mắt, nói không chừng sẽ lấy thân báo đáp đối với ngươi đó."
Hắn khoát tay,"Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không phải hành vi của quân tử. Cửu Nương nàng yên tâm, người đọc sách chúng ta tự có một thân Hạo Nhiên Chính Khí, cộng thêm một bụng đạo lý thánh hiền, chỉ cần ta đứng ở chỗ này, nghĩ hẳn bọn họ uống nhiều rượu nữa, cũng không sinh ra tà niệm...”
Chưa đợi phụ nhân nói cái gì, thiếu nữ họ Diêu xa xa gian phòng kia đã mở cửa, rút đao ra khỏi vỏ một nửa, phát ra tiếng leng keng dễ nghe, tàn khốc nói với thư sinh kia: "Tên háo sắc câm miệng!"
Rất rõ ràng, đao của thiếu nữ, hữu dụng hơn so với quyền cước của tên nhóc què rất nhiều, thư sinh lập tức vào phòng, rắm cũng chưa đánh một cái.
Càng là như thé, thiếu nữ đối với phụ nhân dưới lầu lại càng thát vong. Quanh năm suốt tháng, lăn lộn cùng một chỗ với những nam nhân này, cười lấy lòng uống rượu cùng, có cái gì khác với những nữ tử lầu xanh kia?
Vào phòng, thiếu nữ gục ở trên bàn, bi thương, bắt đầu nức nở.
Phụ nhân đứng ở sau quây, thở dài một tiếng, rót cho bản thân một chén rượu mơ.
'Phốc' một tiếng.
Phụ nhân ngắng đầu nhìn, chỉ thấy thư sinh kia nhảy xuống lầu hai, ngã trên mặt đất, sau khi đứng dậy, đi đến quầy bên này, cười nói: "Cửu Nương coi ta là tiên sinh phòng thu chi là được, cách nàng quá xa, ta không yên tâm.”
Thư sinh cười dịu dàng.
Phụ nhân sửng sốt, trả lời: "Nhưng ngươi xấu như vậy, cách quá gần, ta ghê tởm."
Thư sinh như bị sét đánh, ngồi ở trên mặt đất ôm đầu.
Thì ra học theo khanh khanh ta ta như những tài tử giai nhân kia, những lời nam nữ tâm tình để người ta học theo kia đều là gạt người, không có tác dụng cái rắm gì cả.
Lão nhân lưng còng dẫn đầu đi vào quán trọ.
Đoàn người đi theo phía sau, đai khái là đối phương tương đối để ý lý lẽ, đã chưa đuổi khách lầu hai, cũng chưa một hơi ùa vào người của năm bàn lớn.
Một người cầm đầu, là nam tử trung niên mặc mãng y (1) đỏ thẫm, mặt trắng không râu, khí thế ép người.
(1) mãng y: một loại quan phục được sáng chế vào đời Minh
Hai người phía sau nam tử mãng phục, một vị mặc giáp trụ tiện văn màu bạc, khi đi lại, giáp sắt boong boong. Còn có một người, tuổi thất tuần, mặc áo bào gầm, đầu đội mũ cao, tiên phong đạo cốt. Bảy tám người sau đó, hẳn là đều là tâm phúc tùy tùng.
Ba người bọn nam tử mãng y ngồi một cái bàn, tùy tùng còn lại ngồi hai cái, trong tùy tùng có một người trẻ tuổi diện mạo không bắt mắt, bên hông treo một ngọc bội, sau khi nhìn thấy phụ nhân thì cười cười.
Ngoài quán trọ, là bảy tám trăm tinh ky, còn có mười mấy chiếc xe ngựa, trong mỗi chiếc xe ngựa đều có một tù phạm, cùng với hai người ở bên cạnh trông coi, người bị trông coi, không có ngoại lệ, toàn bộ là luyện khí sĩ trung ngũ cảnh của vương triều Đại Tuyên.
Lão nhân lưng còng nhăn mặt.
Lão nhân thật sự không nghĩ nhiều người thế này.
Đám khách này, cũng không phải là nễ mặt một lão già thối như hắn, mà là nễ mặt Diêu gia mà thôi, mà mặt mũi của tám vạn thiết ky Diêu gia cùng Chinh Nam đại tướng quân, chẳng qua là từ năm bàn người biến thành ba bàn người, chỉ lớn một chút như vậy. Về phần vì sao không đuổi khách lầu hai, là có vị tùy tùng trẻ tuổi trong đó thuận miệng nói ra một câu, nói là nhiều người chút, nhiều hơi người hơn, uống rượu náo nhiệt. Sau đó tên hoạn quan mãng y không ai bì nỗi kia liền cười đáp ứng.
Tên võ tướng khoác giáp trụ màu bạc nhìn về phía phụ nhân bên kia, phân phó: "Dâng rượu mơ lên trước, đồ ăn nhanh chóng lên theo."
Lão nhân lưng còng vén rèm lên, đi phòng bếp bận rộn.
Tên nhóc què bắt đầu đưa rượu cho ba cái bàn.
Lầu một quán trọ, không khí ngưng trọng.
Hầu như chỉ có tiếng rót rượu.
Đột nhiên có người giơ tay, chào hỏi phụ nhân, cười nói: "Bà chủ, làm phiền ngươi tự mình rót bát rươu cho các huynh đệ, nghe nói rượu mơ là công thức tổ truyền của ngươi, do ngươi tự tay sản xuất, đương nhiên phải đích thân rót rượu mới được.”
Tùy tùng của bàn này, có người trẻ tuổi dẫn đầu, nhất thời không cố ky, ồn ào cười to.
Phụ nhân cầm lấy một vò rượu mơ, cười muốn ởi qua rót rượu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận