Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1721 - Gió Tuyết Dữ Dội (12)



Chương 1721 - Gió Tuyết Dữ Dội (12)




Trên đường Tùng Hạc của một thành thuộc Thạch Hào quốc, nơi các quyền quý tụ tập, có một phủ đệ ngưỡng cửa vô cùng cao của Mã thị, vốn là một đại gia tộc hàng đầu của một quận, nhưng sau này vì sinh ra một con gái ngoan, thậm chí còn cành vàng lá ngọc hơn cả hoàng thân quốc thích, đã khiến gia đình ngày càng thêm tiến bộ. Ở một châu thành lớn như vậy, bọn họ có danh vọng cực lớn, khiến cho vị thứ sử đại nhân người luôn thanh cao và kiêu ngạo mỗi dịp nghỉ lễ lộc, tết đến đều sẽ chủ động phái người đến phủ đệ của Mã thị để làm khách.
Cuối năm mới, vào sáng sớm, tiếng vó ngựa vang vọng trên con đường lát đá xanh, có ba con ngựa vào thành từ sớm, rồi đến thẳng đường Tùng Hạc này.
Kể từ khi khói lửa chiến tranh lan rộng đến chỉ cách có một châu là lãnh địa trung bộ của Thạch Hào quốc, vào dịp cuối năm của năm nay, đường Tùng Hạc không còn náo nhiệt và tràn ngập không khí vui vẻ, hương vị Tết như những năm trước nữa.
Ba người lần lượt xuống ngựa.
Một thanh niên với vẻ mặt chán nản, mặc áo cẩm bào màu xanh, bắt chước du hiệp đeo bội kiếm.
Bên cạnh có hai nam một nữ đang cưỡi ngựa, nữ tử dáng người uyển chuyển, đáng tiếc trên đầu lại đội một tấm mạng che kín khuôn mặt, còn có một thiếu niên cường tráng đang đeo một chiếc hộp tre trên lưng.
Người gác cổng là một nam tử trung niên, ăn mặc sang trọng không kém gì thân hào trong quận huyện, ngáp một cái, liếc nhìn người vùng ngoài dẫn đầu, có chút không kiên nhẫn, nhưng khi nghe nói người này đến từ đảo Thanh Hạp của hồ Thư Giản. Ông ta giật cả mình, hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, lập tức cúi đầu, khom lưng nói tiên sư chờ một lát, ông ta sẽ đi báo cáo cho gia chủ biết. Người gác cổng chạy thật nhanh, còn không quên quay đầu lại mỉm cười mong vị tiên sư trẻ tuổi đừng sốt ruột, ông ta nhất định sẽ nhanh chóng quay lại.
Phủ đệ rộng lớn, sau khoảng nửa nén hương, người gác cổng đầy mồ hôi vội vã đi tới cùng với một nam tử gầy gò, nho nhã, thái dương bạc trắng như sương.
Phía sau hai người còn có một ông lão bước đi thong thả nhưng không hề chậm chạp, trông giống như một tiên sinh dạy học tại nhà.
Nữ tử dưới mạng che mặt rưng rưng nước mắt, nhưng chỉ cắn chặt môi chứ không lên tiếng nói.
Trần Bình An lấy tấm ngọc bài ra, tiên sinh nhận lấy, cẩn thận lật qua lật lại nhìn cả hai mặt, sau đó cung kính đưa lại cho Trần Bình An, nhẹ giọng nói: “Không biết cụng phung tiên sư đại giá quang lâm, nên đã thất lễ không nghênh đón từ xa."
Gia chủ của Mã thị đè nén sự kinh ngạc và kính sợ trong lòng, nhanh chóng mời ba người từ đảo Thanh Hạp xa xôi đến đây vào phủ đệ mình.
Gia chủ của Mã thị vốn dĩ muốn mở cổng lễ để thể hiện sự chân thành của mình, nhưng vị tiên sư trẻ tuổi đã lịch sự từ chối.
Trần Bình An dựa theo những lời mình đã thương lượng xong với đích nữ nổi danh, tài giỏi của phủ đệ này năm xưa, vừa vào đã đi ngay vào vấn đề với gia chủ của Mã thị đã gần năm mươi tuổi nhưng lại bảo dưỡng cơ thể rất tốt: “Mã Đốc Nghi là tu sĩ sớm nhất ở đảo Tùng Phong hồ Thư Giản ghi danh mình vào môn hạ của một vị lão tu sĩ tên là Thiệu Động Thiên, hoàn toàn không có hy vọng với đại đạo. Sau đó Mã Đốc Nghi đã có một cơ hội khác, có thể thực sự tiến dần từng bước một vào chuyện tu hành, cũng may là chung mạch với ta, nên hiện giờ nàng ta thuộc hàng sư điệt của ta, vì vậy lần này ta ra ngoài du ngoạn nên đã đặc biệt đến Mã thị của ngươi xem thử."
Với tư cách là khách, những lời này thực sự rất không khách khí, còn tỏ vẻ trịch thượng, rất phù hợp với giọng điệu của một tu sĩ trong hồ Thư Giản, cũng phù hợp với phong thái trên núi của một vị Phổ Điệp tiên sư hàng đầu của Thạch Hào quốc.
Nhưng dù là gia chủ Mã thị hay là cung phụng của gia tộc, họ đều cho rằng như vậy mới đúng.
Nếu không thì phải thật sự lập tức xem xét lại thân phận cung phụng của thanh niên này có phải là lừa đảo hay không, thấy Mã thị đang trên bờ vực nguy hiểm nên đã đến lừa dối gia đình mình. Bằng không, thì cùng lắm là chỉ cần cho hắn ăn uống tử tế, hầu hạ cẩn thận một chút, sau đó mau chóng tiễn thần ra ngoài, chọn cách ổn thỏa một chút, tránh việc gây thêm phiền toái, dù sao thì điều mà Mã thị cần bây giờ chính là một sự trợ giúp lúc khó khăn thật sự chứ không phải là thêu hoa trên gấm không có tác dụng chi.
Mặc dù hắn ta vẫn còn do dự về cái gọi là thân phận cung phụng trên đảo Thanh Hạp của chàng trai trẻ, nhưng cuối cùng mức độ tin tưởng đã nhiều hơn rồi, nên trong lời nói khách sáo lại càng khách sáo hơn, gần như như đang tâng bốc.
Dù sao thì lời nói khách sao cũng chẳng tốn một xu tiền nào.
Mã thị có thể có được gia sản như ngày nay không chỉ là dựa vào kết quả khổ sở của nhiều thế hệ lão tổ và con cháu chăm chỉ đọc sách thánh hiền mà mua được.
Rắc rối duy nhất là mấy chục năm nay Mã thị đã quá nổi danh, mọi việc đều quá suôn sẻ, tiền gì cũng muốn kiếm, kết quả lại kiếm được một rắc rối tày trời, Mã thị cũng không ngại bỏ tiền ra để giải quyết phiền phức nhưng lại sợ tốn quá nhiều tiền bạc, mua về không phải là bùa cứu mạng tiêu tốn hết của cải, tiền bạc, mà lại là một tấm bùa giục giết.
Nếu như tiên sư trẻ tuổi này thực sự là tân sư thúc của Mã Đốc Nghi thì mọi chuyện đã êm đẹp rồi!
Bây giờ Thạch Hào quốc từ kinh thành đến các địa phương đều đang náo loạn, một tu sĩ thần tiên đủ trọng lượng nói chuyện hiệu quả hơn những lão già đáng thương lục bộ trong nha môn!
Bước vào đại đường của phủ đệ, Trần Bình An vẫn nói chuyện rất ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề, nói rằng Mã Đốc Nghi và hắn có quan hệ không tệ, nếu Mã thị gặp khó khăn gì, hắn có thể cố gắng giúp đỡ một chút, nếu việc đã ổn thỏa, vậy thì xem trong gia tộc có hạt giống tốt nào phù hợp để tu đạo hay không, nếu như thật sự có phúc phận như vậy thì đến lúc đó nên gửi hạt giống tốt đó đến hồ Thư Giản để tu hành, còn có thể giữ lại một khoản tiền thần tiên, hai việc đều có thể thực hiện được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận