Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1310: Thải Vân Cục (2)

Chương 1310: Thải Vân Cục (2)Chương 1310: Thải Vân Cục (2)
Chương 1310: Thải Vân Cục (2)
Lô Bạch Tượng cười nói: "Nói thật, hẳn là ngươi không có cách nào khiến ta đánh ra cờ thủ cân.”
Cái gọi là thủ cân, chính là điều kỳ diệu trên bàn cờ, nhiều ra thế cục bàn cờ thế lực ngang nhau, chém giết kịch liệt, trì cô, đồ đại long, dễ xuất hiện loại thần tiên thủ này.
Ngụ ý của Lô Bạch Tượng, hắn chỉ cần tuần tự từng bước, một đường "trải cờ" giống như thợ gạch ngói, tứ bình bát ổn, sẽ có thể vững vàng thắng được Tùy Hữu Biên.
Tùy Hữu Biên không hề cảm thấy tức giận nhục nhã gì, kỳ lực cao thấp trên bàn cờ, chân thực bày ra ở đó, trên đường đi, thường xuyên đánh cờ với Lô Bạch Tượng, Tùy Hữu Biên không phải đẩy cờ, thì sẽ ném quân, danh thủ quốc gia cờ vây thế gian, hầu như đều sẽ không nói ba chữ "Ta thua rồi", nhưng đây cờ ném quân đó là hai loại nhận thua không tiếng động. Tùy Hữu Biên tuy tâm lý thắng bại rất nặng, nhưng chuyện đánh cờ, vốn được cô coi là tiểu đạo nhàn rỗi, thắng thua sẽ không ảnh hưởng kiếm đạo lớn hơn thuật đánh cờ xa xa, cho nên Tùy Hữu Biên coi như có thê chấp nhận thua được.
Hơn nữa dựa theo Chu Liễm ngẫu nhiên nói tới "kỳ đàn đời sau", kỳ đãi chiếu (1) và danh thủ quốc gia đứng đầu các quốc gia Ngẫu Hoa phúc địa, đối với kỳ lực của Lô Bạch Tượng khai sơn thuỷ tổ ma giáo ngày xưa được nhiều người tôn sùng, nếu chọn ra kẻ mạnh nhất, các triều các đại các lưu phái kỳ đạo cao thủ, còn có thể có một số khác biệt, nhưng nếu từ trong lịch sử Ngẫu Hoa phúc địa chọn ra ba hạng đầu, Lô Bạch Tượng tất nhiên có một chỗ. Đủ có thể thấy Lô Bạch Tượng danh dự cực cao ở trên bàn cờ.
(1) Dưới triều nhà Đường, có những học sĩ, nhà bói toán, thầy thuốc, chuyên gia được ở Hàn Lâm Viện, để đợi dịp có chiếu vua ứng đối. Có "họa đãi chiếu" uưàn,y đãi chiếu" ễšf?šñ,'kì đãi chiếu" R‡f†äã, v. v.
Hai người còn lại, một vị là Vương Kế Nguyên được xưng thiên cổ kỳ thánh, một vị là "Hoàng Hạo” sau này được chứng thực là trích tiên nhân, cũng là lão tổ trung hưng của Tùng Lai quốc Hồ Sơn phái, là sư tổ của Du Chân Ý, chính là người bằng vào danh vọng to lớn của tông môn cùng kỳ lực vô địch trên đời của mình, huỷ bỏ chế độ Tọa Tử, khiến kỳ đàn Ngẫu Hoa phúc địa xuất hiện một đường ranh giới, từ đó về sau chia làm phái cờ cổ và phái cờ mới, Vương Kế Nguyên nhỏ hơn Hoàng Hạo sáu mươi tuổi, Hoàng Hạo vào tuổi thất tuần đã không biết tung tích, cho nên hai người chưa từng có cơ hội đánh một ván cờ, về ba người thời đại khác nhau kỳ thuật ai cao ai thấp, các dịch lâm tông sư đời sau tranh cãi túi bụi, Lô Bạch Tượng không thể nghi ngờ là đỉnh phong phái cờ cổ, Vương Kế Nguyên là đỉnh phái cờ mới, càng là người tổng hợp lại các loại hình thái, phi đao, cho nên đã có người tin tưởng vững chắc Vương Kế Nguyên nếu có cơ hội đấu với Lô Bạch Tượng, tuyệt đối có thể chấp hai quân, Lô Bạch Tượng căn bản là không có tư cách ngồi ngang hàng với thiên cổ kỳ thánh Vương Kế Nguyên, nhưng cao thủ kỳ đàn nghiên cứu sâu về sách dạy đánh cờ cổ, thì tuyên bố chỉ cần để Lô Bạch Tượng quen thuộc phái cờ mới hai ba tháng, rồi đi đánh cờ với Vương Kế Nguyên, đơn giản là có thêm đệ tử cúi đầu bái lạy kỷ thánh mà thôi, tóm lại mọi thuyết xôn xao, bởi vì sau đó không có danh thủ quốc gia kỳ lực đại khái tương đương với ba người xuất hiện nữa, càng không có ai đưa ra đánh giá công bằng đủ thuyết phục số đông, cho nên về ba người kỳ lực cao thấp, nhất định thành một vụ án chưa giải quyết không có kết quả.
Tùy Hữu Biên đột nhiên nói: "Đừng thua người nọ.”
Lô Bạch Tượng khẽ cười nói: "Mỏi mắt mong chờ đi."
Mà trong phòng của Bùi Tiền, Thôi Đông Sơn ngồi ở trên mặt đất cắn hạt dưa, Bùi Tiền nhăn mặt, lã chã chực khóc.
Nó sắp thua trận sáu đồng tiền rồi.
Thôi Đông Sơn an ủi: "Bút than còn đủ, thắng bại chưa định, vẽ một bộ nữa là được, cược lớn thắng lớn." Bùi Tiền nâng cánh tay lau hốc mắt, từ trong tay áo lấy ra cái túi thơm được dùng như túi tiền do Quế di tặng, từ bên trong lấy ra bảy đồng tiền, những thứ này đều là tiền mồ hôi nước mắt của nó, nó nắm chặt đồng tiền, do dự đứng lên, nhẹ nhàng đặt lên bàn, đáng thương nhìn tên họ Thôi, mong chờ hắn lấy ra phong phạm thần tiên, nghênh ngang mà đi, nào ngờ Thôi Đông Sơn cười hì hì đi đến bên cạnh bàn, đưa tay quét một cái, đồng tiền liền không thấy bóng dáng nữa, Thôi Đông Sơn lúc này mới ởi về phía cửa phòng, xoay đi không quên cười nhắc nhở: "Nhớ mang đồ dùng đánh cờ trả lại cho Lô Bạch Tượng, còn nữa lau sạch hết dấu vết trên mặt đất, bằng không để Trần Bình An biết chúng ta bài bạc, sẽ mắng ta té tát, rồi bắt ngươi chép sách chép đến gãy tay, về phần tiền này, dám đánh bạc dám chịu thua, Trần Bình An cũng sẽ không giúp ngươi đòi về."
Thôi Đông Sơn hai tay ôm lấy ót, nghênh ngang rời đi, Hôm nay thật sự là ngày lành, kiếm tiền ra ngoài mua mứt quả."
Bùi Tiền đứng ở bên cạnh bàn, khóc thảm.
Thôi Đông Sơn đột nhiên đi lùi, thân thể ngửa ra sau, thò ra môt cái đầu. cười nói: "Bùi Tiền. không phải ta đang muốn học chơi cờ với Lô Bạch Tượng sao, coi như kiếm được chút điềm lành, kế tiếp ngươi gọi ta mỗi một tiếng kỳ tiên (tiên cò), ta tặng ngươi một quan tiền."
Mắt Bùi Tiền sáng lên, nhanh như chớp chạy ra cửa, lon ton đi theo phía sau Thôi Đông Sơn, ân cần gọi kỳ tiên.
Không đến một canh giờ, trừ mang đồ đánh cờ trả lại cho Lô Bạch Tượng, hô kỳ tiên hết lần này đến lần khác, Bùi Tiền đã khàn cổ họng, hai người trở lại phòng nó. Bùi Tiền ê a, nó không nói ra được một chữ nào, chỉ trưng khuôn mặt tươi cười sáng lạn đưa tay ra đòi, thấy Thôi Đông Sơn chưa có phản ứng, nó vội vàng viết một con số lên trên bàn.
Thôi Đông Sơn mỉm cười nói: "Lừa ngươi chơi thôi. Ngươi thực sự tin à2”
Bùi Tiền sụp đổ, lại không nói được thành lời, chỉ có thể giương nanh múa vuốt.
Thôi Đông Sơn nheo mắt, đưa tay chọc về phía đôi mắt kia của Bùi Tiền,"Lải nhải nữa, chẳng những ngươi tạm thời trở thành một đứa bé câm điếc, còn có thể biến thành người mù. Trần Bình An tức giận nữa, cũng không thể đánh chết ta gã học sinh này, nhưng ngươi thì thê thảm rồi. thành con bé mù. đời này còn có hy vọng gì, có phải đạo lý này hay không?"
Thôi Đông Sơn đứng lên, làm bộ người mù đưa tay sờ loạn một phen.
Bùi Tiền đen mặt, mím môi, nhưng không dám cầm gậy leo núi lên đánh chết tên khốn kiếp này. Nó càng nghĩ càng tuyệt vọng, vẻ mặt dại ra, đặt mông ngồi ở trên mép giường, lòng như tro tàn, nước mắt rơi như mưa.
Thôi Đông Sơn đột nhiên từ trong tay áo lấy ra một thứ hình nén bạc, nhẹ nhàng vứt cho Bùi Tiền,"Coi như ngươi biết điều, cho ngươi mượn chơi vài ngày, nếu ta hoc cờ thuân lơi. nói không chừng tâm trạng tốt, sẽ tặng cho ngươi. Nhưng lúc ta cùng Lô Bạch Tượng chơi cờ, nhớ rõ trả ta trước nha."
Hai tay Bùi Tiền cầm nén bạc nặng trịch, bỗng nhiên nín khóc mỉm cười.
Thôi Đông Sơn một lần nữa bỏ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận