Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1618 - Cô Nương Áo Xanh Ăn Bánh Ngọt (3)



Chương 1618 - Cô Nương Áo Xanh Ăn Bánh Ngọt (3)




Chẳng qua tính cách của quỷ tu cũng thuộc dạng bướng bỉnh, mọi người hay nhắc đến chuyện hắn là quỷ tu câu hồn giam phách cũng không phải là giả, nhưng người chiếm được nhiều lợi ích nhất thật ra chả phải là hắn mà là Du Cối, tên tự phong là Sơn Hồ quỷ vương thuộc Nguyệt Câu đảo, một trong các hòn đảo phiên thuộc. Năm xưa hắn là một trong số những chiến tướng của đảo chủ Nguyệt Câu đảo, chẳng những dẫn đầu trận tạo phản nguyệt Câu đảo mà sau đó còn đi theo hai sư đồ Cố Xán và Đoạn Gian chân quân, mỗi khi chiến sự kết thúc, chắc chắn hắn sẽ phụ trách thu dọn tàn cuộc. Bây giờ Điền Hồ Quân chiếm đóng Mi Tiên đảo, sánh ngang với Tố Lân đảo, xem như là đảo lớn trong nhiều đảo phiên thuộc. Bảy tám phần mười hồn phách của những người chiến tử đều do cô và một vị tu sĩ địa tiên Âm Dương gia của Ngọc Hồ đảo chia nhau hầu như gần hết, đến cả chút cơ hội để cho hắn ké cũng không có, chỉ có thể dựa vào tiền bạc để mua lại chút quỷ mị xương cốt mạnh khỏe, âm khí dày đặt từ hai vị cung phụng nhất đẳng của Thanh Hạp đảo.
Trên đời này không có chuyện mua bán nào mà không ngồi xuống bàn bạc được, nói cho cùng thì vẫn phải xem là tiền và thành ý có đủ hay không, số tiền phải trả có nhiều hay không.
Cuối cùng, quỷ tu ném lại một câu rằng nếu như Trần tiên sinh đưa ra giá cả dựa theo cảnh giới cao thấp của hồn phách vật âm trước khi chết thì coi như cũng được đi, nhưng cuối cùng thì đây cũng là chuyện quan trọng có liên quan đến đại đạo của quỷ tu, không phải là chuyện có nể mặt hay không, trừ phi Trần tiên sinh có thể làm xong một chuyện thì hắn mới chịu gật đầu, sau đó mới chọn ra những vật âm trong Chiêu Hồn phiên và giếng Âm Phong để tiến hành buôn bán.
Sau khi Trần Bình An biết được chuyện là chuyện gì thì gật đầu đồng ý.
Rời khỏi phủ đệ, khi bước qua cửa, Trần Bình An nói một tiếng cáo từ với “bà lão” gác cổng Hồng Tô kia.
Trở lại sơn môn bên Thanh Hạp đảo kia, Trần Bình An không trở về phòng mà đi ra bến đò, chống thuyền đi về phía Châu Trâm đảo.
Gặp lại vị đảo chủ Lưu Trọng Nhuận, mỹ phụ cao lớn nở nang kia lần nữa.
Thì ra tên quỷ tu họ Mã và người phụ nữ này là người cùng chung một quốc gia, chỉ là thân phận đôi bên cách nhau một khoảng trời, một người là cô mẫu của tiểu hoàng đế cuối cùng, quyền khuynh triều chính, chỉ kém chút là không đăng cơ thành nữ hoàng đế, mọt người lại là người gánh cơm tạp dịch trong hoàng cung. Về phần năm đó đôi bên quen biết thế nào, mọi chuyện cuối cùng phát triển ra sao, Trần Bình An không hỏi, dù sao thì quỷ tu cũng đã đầu nhập vào phe Lưu Chí Mậu, lựa chọn Thanh Hạp đảo làm nơi khai phủ của mình cũng chính vì có thể tiếp cận Lưu Trọng Nhuận, đảo chủ Châu Trâm đảo.
Lưu Trọng Nhuận được Điền Hồ Quân ca tụng là có cốt khí đại trượng phu hôm nay vốn đang định lấy công chuộc tội, bởi vì lần trước không biết tu vi nông sâu của tiên sinh chưởng quỹ nên đã ra vẻ đề phòng mọi bề, từ chối không để Trần Bình An lên đảo, kết quả sau khi trận chém giết ở Vân Vũ đảo và Vân Lâu thành truyền ra, Lưu Trọng Nhuận liền thấy hơi hối hận. Dựa theo tu vi cao thâm khó dò của người này, chỉ sợ một mình hắn cũng đủ sức làm cho Châu Trâm đảo tử thương một nửa, thế là rất nhanh sau đó nàng ta đã gửi một phong thư mời đến Thanh Hạp đảo, chủ động mời Trần tiên sinh đến Bảo Châu các trên Châu Trâm đảo, xem như mất bò mới lo làm chuồng, tránh để việc trên Châu Trâm đảo và bản thân Lưu Trọng Nhuận trở thành khúc mắc trong mắt vị tiên sinh chưởng quỹ kia.
Chỉ là sau khi Lưu Trọng Nhuận nghe thấy quỷ tu họ Mã muốn gặp nàng xong thì lập tức trở mặt, bỏ mặc Trần Bình An ở một bên, quay người đi lên núi, nói với giọng lạnh lùng: “Nếu như Trần tiên sinh muốn du ngoạn Châu Trâm đảo thì Lưu Trọng Nhuận ta sẽ đi theo chung cả đường, nếu như đến để làm thuyết khách cho tên lòng gian không bỏ kia thì mời Trần tiên sinh mau mau quay về đi.”
Trần Bình An đành phải chống thuyền rời đi, tiếp tục đi tìm vị có đạo hiệu là Sơn Hồ quỷ vương Du Cối kia. Hắn là đại quỷ tu có thể đếm được trên đầu ngón tay ở Thư Giản hồ, tu vi kim đan, không phải là nhân vật mà một Long Môn cảnh như quỷ tu họ Mã kia có thể so sánh được.
Bây giờ hắn đang chiếm trọn Nguyệt Câu đảo, thân phận tương đương với Điền Hồ Quân, đều thuộc dạng đại tướng dưới trướng của Lưu Chí Mậu, so với một người không có danh tiếng, dần dần chìm nghỉm như quỷ tu họ Mã, có thể nói là tiếng xấu của Du Cối lan xa, tên tuổi càng ngày càng vang dội Thư Giản hồ. Thực lực của Nguyệt Câu đảo lớn không tầm thường, lão đảo chủ kim đan lại có tiếng là khúc xương cứng khó gặm, kết quả là bởi vì Du Cối tạo phản, phá hủy trận pháp sơn thủy của Nguyệt Câu đảo để cho Lưu Chí Mậu, Cố Xán và Tiểu nê thu thừa cơ mà vào, đánh cho hơn ngàn tu sĩ của Nguyệt Câu đảo trở tay không kịp, tử thương thảm trọng, Du Cối vốn có thiên phú hơn người giờ lại phất lên trong một đêm, thu được một lượng lớn hồn phách của các tu sĩ trung ngũ cảnh, lấy bí pháp độc môn luyện hóa từng cái một, được đồn là vị tấn thăng lên nguyên anh kế tiếp của Thư Giản hồ, đồng thời còn chiếm đoạt thê thiếp và nữ nhi của lão đảo chủ Nguyệt Câu đảo, trong một năm gần đây vui vẻ giống như thần tiên, đến cả Lưu Chí Mậu cũng từng đùa giỡn đôi câu trong tiệc mừng ở Thanh Hạp đảo rằng Du Cối mới là người biết hưởng phúc nhất Thư Giản hồ này.
Cố Xán lại còn đưa ngón tay cái về phía người này, khiến cho Du Cối nở mày nở mặt, nhanh chóng đứng dậy đáp lễ Cố Xán bằng ba ly rượu lớn.
Phải biết rằng vị tiểu ma đầu Cố Xán nổi danh không ai bì được này hầu như xưa nay chưa từng cho vị cung phụng nào sắc mặt tốt cả.
Lúc con đò vừa cập bến, Trần Bình An lấy tấm bù Nhật dạ du chân thân phù ra niệm chú triệu ra hai vị chân thần khôi lỗi bên trong phù đảm có chứa chút ít thần quang.
Cứ như vậy mà leo lên núi.
Phong cách làm việc này rất chi là Thư Giản hồ.
Không còn là vị tiên sinh chưởng quỹ trên Thanh Hạp đảo đối với ai cũng hiền hòa nữa rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận