Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1559 - Xuôi Nam (3)



Chương 1559 - Xuôi Nam (3)




Hoặc là khiến ngươi mai danh ẩn tích, hoặc là sẽ rơi vào cảnh tượng sống không bằng chết.
Thủy thần vẫy tay một cái, khống chế trường thương bay về tay mình: “Ngươi nhanh chóng trở về dưới đáy phủ đệ tu bổ khí vận bản địa đã bị thất thoát, sống hay chết ngươi tự mình cầu phúc đi.”
Cố Thao đưa tay che phần bụng, kim thân bị tổn thương, đạo hạnh bị hao tổn làm cho vị Âm thần này thống khổ không thôi: “Hẳn là ngươi biết được sơ sơ về căn nguyên của ta, cho nên chuyện này còn chưa xong đâu!”
Vẻ mặt Thủy thần lạnh nhạt: “Chỗ dựa lớn nhất ở Đại Ly chúng ta chính là luật pháp mà quốc sư đã giúp bệ hạ kí kết định ra.”
Dọc theo dòng nước Tú Hoa giang đi vào trấn Hồng Chúc, nơi vẫn náo nhiệt như xưa.
Trần Bình An từng mua cho Lý Hòe một cuốn Đại Nhai Đoạn Thủy ở một hiệu sách tại nơi này.
Bùi Tiền và Thạch Nhu đang ở khách điếm mà trước đó Trần Bình An đã từng ở.
Vào phòng, Bùi Tiền vốn đang muốn nói với sư phụ về những chỗ vui chơi ở trấn Hồng Chúc này, nó đưa mắt nhìn Trần Bình An, lập tức không nói lời nào.
Chu Liễm lập tức đóng cửa lại rồi đứng ở bên cạnh cửa sổ, Trần Bình An thì bắt đầu trầm mặc không nói gì.
Vừa nói câu đầu tiên, Trần Bình An đã đi thẳng vào vấn đề:
“Ta dự định trước hết sẽ không trở về long tuyền quận. Chu Liễm, ngươi bảo vệ Bùi Tiền và Thạch Nhu đi đến Lạc Phách sơn, Hoàng Đình quốc có bến đò tiên gia, ta qua bên đó xem thử một chút, xem xem có thể đi đò về phía hồ Thư Giản hay không. Nếu như thực sự đi không được thì sẽ đi đường bộ đến hồ Thư Giản, đến quận Long Tuyền rồi, nếu muốn đi…
Sẽ càng khó hơn.”
Chu Liễm suy nghĩ một hồi, chầm chậm nói: “Lão nô có một biệt tài khá ổn là dịch dung thuật, hay là để lão nô giả trang thành thiếu gia, thiếu gia lại giả thành người khác, sau đó tìm một cơ hội phù hợp, thiếu gia rời khỏi trấn Hồng Chúc trước, còn bọn ta sẽ ở đây thêm mấy ngày, như vậy sẽ ổn hơn chút ít, chưa chắc có thể giấu trời qua biển nhưng cũng xem như là có một ít đỡ hơn không có.
Thạch Nhu không hiểu gì cả.
Bùi Tiền lại càng không hiểu hơn.
Chu Liễm khẽ nói: “Thiếu gia, bản thân thiếu gia cũng từng nói chuyện gì cũng không nên gấp, cứ từ từ rồi được.”
Trần Bình An cười cười: “Yên tâm đi, ta tính rồi.”
Chu Liễm gật gật đầu: “Vẫn là thiếu gia thận trọng, nếu không lỡ như đến quận Long Tuyền rồi, trong trận đấu này, Thôi Đông Sơn chắc chắn sẽ thua.”
Từ lúc Thủy thần Tú Hoa giang lộ diện rồi sau đó Cố thúc thúc chạy đến, Trần Bình An đã nhận ra được một tia khí tức quen thuộc.
Cho nên lúc ấy Trần Bình An mới lựa chọn yên lặng chờ Cố thúc thúc mở miệng chứ không phải gọi ra một tiếng Cố thúc thúc.
Quả nhiên.
Trong lời nói của Cố thúc thúc có lẫn ý xâu xa, lần đầu là tiết lộ thân phận mình là phụ thân Cố Xán.
Trần Bình An cũng phối hợp với Cố thúc thúc diễn một màn kịch lớn.
Cái gì mà có lòng tốt nhắc nhở Trần Bình An nhanh chóng quay về quận Long Tuyền mua núi.
Cái gì mà hai mẹ con đang ở hồ Thư Giản không có gì phải lo lắng.
Trần Bình An chỉ cần nghe ngược lại là được rồi.
Trừ cái đó ra thì hai người cũng hiểu ý đối phương, tự mình hiểu không nói thêm nhiều lời, chẳng giao lưu ánh mắt thêm lần nào.
Bởi vì vị Thủy thần Tú Hoa giang kia nhất định sẽ âm thầm nhìn trộm.
Tiếp theo đó, Chu Liễm bắt đầu hỗ trợ cân nhắc các chi tiết, ví dụ như đêm nay đi uống hoa tửu thuyền nương, thứ đặc trưng của trấn Hồng Chúc, nơi đó người đông phức tạp, rất thích hợp để âm thầm theo dõi người khác. Trần Bình An cởi bộ pháp bào Kim Lễ, thứ nhất định phải mặc khi đi hồ Thư Giản xuống, đổi thành một bộ quần áo màu xanh, để sau này nếu Chu Liễm có giả trang thành Trần Bình An đi đến Lạc Phách Sơn mà không có Kim Lễ thì cũng không bị nghi ngờ.
Chu Liễm và Trần Bình An cứ như vậy mà bổ sung hỗ trợ cho nhau.
Bùi Tiền ngoan ngoãn ngồi ở một bên, không cười đùa trong những thời điểm thế này.
Thạch Nhu bảo vệ vị trí cửa sổ.
Cô cũng không cảm thấy chuyện Chu Liễm đề nghị đi uống hoa tửu là đang lấy việc công làm việc tư.
Vào đêm này, Trần Bình An và Chu Liễm rời khỏi khách điếm, uống một chầu hoa tửu. Trần Bình An ngồi rất nghiêm chỉnh, Chu Liễm thì như cá gặp nước trò chuyện cùng với cô gái nhà đò trẻ tuổi, có cảm giác như quân sinh ta chưa sinh.
Ngày thứ hai, Trần Bình An mang Bùi Tiền dạo chơi trong trấn Hồng Chúc, mua ít đồ chơi, giống như là gần quê hương rồi, mùa đông lại sắp đến, có thể bắt đầu chuẩn bị đồ tết rồi.
Một nam tử trung niên tướng mạo thường thường lặng lẽ rời khỏi trấn Hồng Chúc không một tiếng động.
Không đi đò ngang dọc theo hạ du Tú Hoa giang mà chọn đi trên đường cái náo nhiệt đi về phía biên cảnh. Gần quan ải, hắn không dùng văn điệp thông quan để tiến vào Hoàng Đình quốc mà làm giống như những dã tu trên núi không thích bị người ta quản lý kia vậy, nhẹ nhàng băng qua núi non trùng điệp, ngày đêm đều lên đường.
Mệt mỏi phong trần cuối cùng cũng đến một bến đò tiên gia của Hoàng Đình quốc. Hắn không hỏi thăm chấp sự bến đò mà chỉ biết thông tin thông qua mấy câu nói chuyện phiếm, biết được bây giờ bến đò cũng không trực tiếp đi ngang qua hồ Thư Giản. Đường thuyền bên kia đã không thông từ lâu, cho nên hắn đã chọn một chiếc đò ngang đi núi Cô Tô, nghe nói chỉ cần đổi một chiếc đò ngang bên núi Cô Tô là sẽ có thể đi đến lãnh địa của Chu Huỳnh, rồi sau đó cũng chỉ có thể đi bộ về hướng hồ Thư Giản.
Nam tử thanh toán một khoản tiền thần tiên, chọn phòng đơn trên đò, ở luôn trong đó không ra ngoài.



Bạn cần đăng nhập để bình luận