Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1513 - Mấy Tòa Thiên Hạ Mấy Người (4)



Chương 1513 - Mấy Tòa Thiên Hạ Mấy Người (4)




Một chiếc trường bào màu xám rách rưới, bên trong không có vật gì, phất phơ dù không có gió.
Một người thân hình cao lớn mặc kim giáp, đeo mặt nạ, không ngừng có kim quang như nước chảy ra từ giữa những khe hở áo giáp, như là một vầng mặt trời chói chang bị trói buộc giữa giếng sâu.
Có một nữ tử đầu đội mũ miện đế vương, mặc long bào đen huyền, đầu người thân giao, chiếc đuôi dài miên man thòng xuống vực sâu. Vô số nữ tử nếu so với thân hình cực lớn của nàng thì chỉ bé bằng hạt gạo đang ôm tỳ bà, dáng yêu kiều, đai lưng năm màu bằng lụa quanh quẩn thân hình thướt tha của các nàng, tới mấy trăm người. Nữ tử vô cùng buồn chán, một tay chống cằm, một tay đưa hai ngón tay, bóp vỡ từng nữ tử tỳ bà một.
Một đạo nhân mặc đạo bào trắng như tuyết, không thấy rõ khuôn mặt, thân cao ba trăm trượng, so sánh với những “hàng xóm” ở những vương tọa còn lại thì vẫn lộ ra vẻ vô cùng nhỏ bé, chẳng qua là sau lưng của hắn lại lấp ló một vầng trăng khuyết.
Có người khổng lồ hở ngực hở bụng, ba đầu sáu tay, xếp bằng ở một bồ đoàn làm từ một chồng sách màu vàng xếp thành, trên lồng ngực có một vết thương nhìn thấy mà giật mình, là do vị lão đại kiếm tiên ở Kiếm Khí trường thành kia một kiếm bổ ra.
Đại yêu đang ngồi, không có bất kỳ kẻ nào từng tham gia trận chém giết long trời lở đất ở Kiếm Khí trường thành kia.
Tuyệt đại bộ phận tồn tại ẩn nấp, đều là bị đánh thức trong lúc đang an nghỉ vô tận.
Một phần nhỏ, đã là thanh danh hiển hách ngàn vạn năm, xưa nay chưa từng để ý tới trận chiến sự ở Kiếm Khí trường thành kia, một mực lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt.
Hai con đại yêu lúc trước đến Thập Vạn Đại Sơn bái phỏng lão mù kia, đều không có tư cách chiếm được một chỗ ngồi ở nơi này.
Mười bốn chỗ ngồi vây quanh chính giữa là một hòn đá lơ lửng.
Khi bóng người một lão nhân chậm rãi xuất hiện ở giữa, lại có hai con đại yêu viễn cổ vội vàng hiện thân, giống như tuyệt đối không dám tới sau lão nhân.
Lão nhân ngắm nhìn bốn phía.
Còn thừa lại một chỗ ngồi trống không, chỉ để một cây đao ở bên đó.
Chỗ ngồi đó, là chỗ ngồi xuất hiện mới nhất ở Anh Linh điện nơi vực sâu này, cũng là vương tọa cao thứ ba trừ lão nhân ra.
Lão nhân không nói gì thêm.
Man Hoang thiên hạ này là nơi thực sự kính trọng cường giả hơn so với bất kỳ địa phương nào.
Chủ nhân của cây đao kia, đã từng cùng A Lương của Kiếm Khí trường thành vụng trộm đánh nhau tới hai lần sinh tử đại chiến, nhưng cũng từng xưng huynh gọi đệ uống rượu với nhau, từng trong lúc rảnh rỗi, chạy tới Thập Vạn Đại Sơn giúp lão mù khuân vác núi lớn.
Sau vị trí của lão nhân, là một vị “trung niên” mặc nho sam, ngồi nghiêm chỉnh, cũng không hiện ra chân thân Yêu tộc, trông nhỏ như hạt cải.
Vị trí của người này cao hơn so với thanh kiếm kia.
Bao gồm cả vị đại yêu nho sam kia, tất cả đại yêu đang ngồi đều nhao nhao đứng dậy, thể hiện lòng kính trọng đối với lão nhân.
Lão nhân nói, "Không cần chờ hắn, bắt đầu nghị sự đi."
Lũ yêu lúc này mới chậm rãi ngồi xuống.
Lão nhân nhìn về phía vị đại yêu nho sam kia, "Lát nữa ngươi nói cái gì, tất cả mọi người đang ngồi nơi đây sẽ làm theo, ai không đồng ý, ta sẽ thuyết phục hắn. Người nào đồng ý, rồi sau đó…"
Đại yêu nho sam mỉm cười bổ sung, "Bằng mặt không bằng lòng."
Lão nhân gật đầu nói, "Như vậy ta sẽ tự mình tìm hắn trò chuyện."

Man Hoang thiên hạ, một hán tử cao lớn đi theo phía sau thiếu niên trông như trẻ con đeo kiếm.
Hán tử quần áo sạch sẽ, chỉnh trang nhẹ nhàng thoải mái, thiếu niên tập tễnh đi theo phía sau, quần áo tả tơi, thiếu niên hai mắt khác nhau, tại tòa thiên hạ này sẽ bị mỉa mai là tạp chủng.
Tại tòa thiên địa rộng lớn đất đai cằn cỗi, chướng khí mọc lan tràn này, riêng việc có thể lấy hình tượng loài người để hành tẩu bốn phương, đã là biểu tượng của sự cường đại.
Hán tử này, từng đánh một trận với A Lương đánh qua một trận, cũng từng uống rượu chung với nhau. Trên người thiếu niên quấn chặt một loại cơ quan của Mặc gia tên là giá kiếm, liếc nhìn lại, sau khi chất đầy trường kiếm, phía sau lưng thiếu niên trông như khổng tước xòe đuôi.
Hạo Nhiên thiên hạ, Trung Thổ thần châu, Tào Từ đến từ vương triều Đại Đoan, bị bằng hữu Lưu U Châu lôi đi du lịch bốn phương, Tào Từ chưa bao giờ đi tới võ miếu, chỉ đi văn miếu.
Trên đường du hành, tay không tấc sắt chém yêu trừ ma, đập giết tà tu Kim Đan, Lưu U Châu chỉ cần ở bên cạnh xem cuộc vui, vỗ tay khen hay.
Năm đó vào thời điểm đi qua cánh cửa nối Kiếm Khí trường thành và Đảo Huyền sơn, Tào Từ đã phá cảnh chen thân cảnh thứ năm, khi đi ngang qua một quốc gia nhỏ ở Trung Thổ, đang luyện quyền giống như thường ngày mà thôi, vậy mà lặng lẽ chen thân cảnh thứ sáu.
Một thân võ vận nồng đậm trùng trùng điệp điệp, tản mạn khắp nơi bốn phương, một ngôi võ miếu gần đó bị tác động khiến lung lay muốn sập, võ vận tiếp tục như nước lũ tuôn trào, dĩ nhiên cũng trực tiếp khiến cho võ vận quốc gia này lớn mạnh hơn gấp vô số lần.
Thanh Minh thiên hạ, một thiếu niên bị thương chồng chất, bi phẫn gần chết, lên núi gõ trống trời.
Sau khi thiên địa yên tĩnh, một vị đạo sĩ trẻ tuổi đầu đội mũ hoa sen, cười tủm tỉm xuất hiện ở bên cạnh thiếu niên, thay mặt sư phụ nhận đệ tử.
Khắp năm thành mười hai lầu của tòa Bạch Ngọc Kinh, từ trên xuống dưới, chấn động không thôi.
Từ đó về sau, Đạo tổ có thêm một vị đệ tử quan môn.
Bảo Bình châu, vương triều Đại Tùy, thư viện Sơn Nhai.
Hai tiểu cô nương Bùi Tiền và Lý Bảo Bình ngồi ở trên cành cây cao nơi đỉnh núi, cùng nhau đưa mắt nhìn về phía dưới gốc cây.
Trần Bình An đang luyện quyền.



Bạn cần đăng nhập để bình luận