Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1112: Cầu Vàng Trên Sông (3)

Chương 1112: Cầu Vàng Trên Sông (3)Chương 1112: Cầu Vàng Trên Sông (3)
Chương 1112: Cầu Vàng Trên Sông (3)
Cũng may Diêu Cận Chi đi lên nói chuyện một phen, mặc cả còn ba mươi lượng bạc, ý tứ đại khái là mình có sưu tầm một món chạm ngọc truyền lại đời sau của vị đại gia kia, là một cây hoa thủy tiên, thứ đó mới gọi là linh lung tinh xảo, đối với thủ pháp tạo hình của người này, nàng quá quen thuộc rồi, lại liên tục hạ thấp đối với chất liệu của ngọc trâm ly long, nói tới mức chưởng quầy á khẩu không trả lời được, hầm hừ bị vị tiều thư khuê các kia chặt đôi giá, bán ngọc trâm cho Trần Bình An.
Rời khỏi cửa hàng, Trần Bình An càm hộp gắm nhỏ, trước tiên cảm tạ Diêu Cận Chi hỗ trợ ép giá, sau đó nhịn không được cười khổ nói: "Bị Diêu cô nương nói như vậy, sao cảm thấy cây trâm này, ba mươi lượng bạc cũng không đáng giá?"
Diêu Cận Chi trầm mặc một lát, đợi đi xa cửa hàng, nàng mới thấp giọng cười nói: "Cây trâm thực sự là tác phẩm của vị đại gia khắc ngọc đó, đừng nói ba trăm lượng bạc, năm trăm lượng cũng đáng giá với tay sưu tầm, hơn nữa người này tôn sùng chất ngọc không tốt thì không làm, chất liệu cây trâm này của ngươi cực tốt, tốt đến mức khiến hắn cho rằng là 'Mỹ ngọc chất liệu tốt nhất là giả, Côn Ngữ Đao (1) không dám đưa ra trước mặt mỹ nhân'. Chỉ là mỹ ngọc thế gian, tốt hay không, mọi người đều nhìn ra được, cụ thể tốt bao nhiêu, thì khó nói, huống chi mọi người sở thích khác nhau, rất khó có định luận."
(1) Côn ngữ đao: cây đao nỗi tiếng được ghi chép trong Sơn hải kinh
Chu Liễm cười gật đầu, không biết là tán thưởng học thức của Diêu Cận Chi, hay là tán thành thái độ của vị đại gia khắc ngọc kia đối với mỹ ngọc.
Trần Bình An thu hộp gắm vào trong tay áo, cười hỏi: "Diêu cô nương thực có món thủy tiên chạm ngọc đó?"
Diêu Cận Chi cười nói: "Lý do thoái thác này, đều là rập khuôn trên sách.”
Vậy là không có.
Bùi Tiền trợn mắt, nó vốn còn muốn sau này nịnh nọt nhiều thêm, nói không chừng ngày nào đó Diêu Cận Chi cao hứng, sẽ tặng cho nó món chạm ngọc thủy tiên đó.
Diêu Cận Chi lại còn: "Lý do thoái thác quả thật là trên sách, nhưng món chạm ngọc đó, là một trong những đồ cưới của tiểu cô cô ta."
Trần Bình An đành phải đáp lại bằng nụ cười mang tính lễ tiết.
Về điểm này, Diêu cô nương và đệ đệ Diêu Tiên Chi thật ra rất giống nhau, chỉ là đạo hạnh so với hắn thì sâu hơn chút, không đến nỗi quá ngượng ngùng.
Bởi vậy có thể nhìn ra, thật ra không khó qua lại với Diêu Cận Chi.
Bùi Tiền đã bắt đầu nịnh nọt, nũng nịu hỏi: "Diêu tỷ tỷ, tỷ có mệt không, ta giúp tỷ xách đồ nha? Ta rất quen với việc mang đồ, dọc đường đều là ta mang vác, cam đoan không làm hỏng các bảo bối đó của tỷ."
Diêu Cận Chi cười lắc đầu, nón che lụa trắng nhẹ nhàng lắc lư.
Bùi Tiền có chút thất vọng, vẫn không muốn từ bỏ hy vọng,"Như vậy Diêu tỷ tỷ khi nào cảm thấy mệt, nhất định phải nói với ta đó, ngõ nhỏ này cách dịch trạm còn hơn năm ngàn sáu trăm bước, Diêu tỷ tỷ chân dài, ước chừng bốn ngàn bảy trăm bước là tới rồi."
Diêu Cận Chi chỉ đành gật đầu.
Thật sự là một con bé cổ quái.
Bốn người đi ở ngõ Hài Nhi rộn ràng nhốn nháo, Chu Liễm cúi đầu cười hỏi: "Nhớ số bước rõ ràng như vậy?”
Bùi Tiền than thở: "Nhàm chán mà, dù sao cũng sẽ không cho ta tiêu tiền, phải không có việc gì thì đành tìm việc mà làm, còn có thể thế nào nữa."
Chu Liễm cười ha ha.
Giữa trời chiều, về tới dịch trạm ngủ lại, đi đình viện phía sau tản bộ, Trần Bình An phát hiện Lô Bạch Tượng và Tùy Hữu Biên không biết từ đâu kiếm được bàn cờ, đang đánh cờ ở trong một đình nghỉ mát, Ngụy Tiện ở bên cạnh xem cuộc chiến.
Trần Bình An đi vào đình nghỉ mát, vừa mới phân ra thắng bại, Lô Bạch Tượng thắng suýt sao.
Tùy Hữu Biên chơi cờ sát lực cực lớn, khí thế cực đủ, Lô Bạch Tượng thân là nam tử, ngược lại không sát phạt quả quyết bằng Tùy Hữu Biên.
Chu Liễm cũng tới bên này, Tùy Hữu Biên cáo từ Trần Bình An một tiếng, rời khỏi. Lô Bạch Tượng liền khiêu chiến với Chu Liễm, lão nhân lưng còng cười trực tiếp xua tay, nói mình là kẻ đánh cờ dở, không dám bêu xáu. Lúc ánh mắt Lô Bạch Tương quét đến. Nguy Tiên liền nói câu hắn còn không được coi là đánh cờ dở, căn bản là không biết chơi cơ, chỉ là rảnh không có việc gì, muốn biết hai người đánh cờ ai thắng ai bại mà thôi.
Không có ai chơi cờ, Ngụy Tiện rời khỏi, Chu Liễm theo sát sau đó.
Chỉ còn lại có Trần Bình An và Lô Bạch Tượng thu thập tàn cục bàn cờ.
Trần Bình An dựa vào lan can, uống rượu mơ trong hồ lô dưỡng kiếm, Lô Bạch Tượng kẹp quân cờ, nhanh chóng để vào hộp cờ, cho dù chỉ là một động tác không bắt mắt như vây nhưng công thêm tiếng quân cờ va chạm vang lên thanh thúy, thế mà không những không buồn tẻ, ngược lại có chút cảnh đẹp ý vui.
Trần Bình An sinh lòng bội phục.
Nếu không phải mình thật sự không có thiên phú đối với chơi cờ, hơn nữa cảm thấy chuyện đánh cờ quá mức tốn thời gian, sẽ trì hoãn luyện quyền luyện kiếm, bằng không Trần Bình An quả thật muốn cân nhắc mày mò học cách chơi cờ xem sao.
Diêu Cận Chi từ từ đi đến. Ở trong dịch trạm nàng đã tháo nón che, sau khi ngồi xuống, nói với Lô Bạch Tượng đã gần thu don xong quân cờ: "Lô tiên sinh, chúng ta đánh một ván cờ?”
Lô Bạch Tượng nhìn sắc trời, cười nói: "Nhắm chừng là một trận ác chiến, chơi cờ sau khi trời tối, ta sẽ không sao, chỉ là không biết Diêu tiểu thư đến lúc đó có thể thấy rõ ván cờ hay không?”
Diêu Cận Chi gật đầu nói: "Ngày rằm, nương ánh trăng, có lẽ miễn cưỡng có thể thấy rõ, Lô tiên sinh không cần lo lắng việc này."
Đoán trước.
Lô Bạch Tượng cầm cờ trắng, Diêu Cận Chi cầm cờ đen. Trần Bình An đứng lên, nhìn xu thế nước đầu của hai bên, không thấy rõ sâu cạn tròn khuyết, liền trở lại băng ghé, ngồi xếp bằng, chậm rãi uống rượu.
Bởi vì trong đội ngũ có hai vị cung phụng Đại Tuyền, Trần Bình An không muốn tiết lộ chỉ tiết "Khương Hồ", cho nên ban ngày uống rượu đều uống không quá sảng khoái, dù sao tu sĩ và tông sư võ học đều tinh mắt, có thể từ biên độ tư thế cầm hồ lô nâng cánh tay, để nhìn ra dấu vét để lại. Trần Bình An tâm hồn treo cành cây, bát tri bất giác, đợi hoàn hồn, Diêu Cận Chi thế mà đã rời đi, Lô Bạch Tượng lại ở bên kia một mình thu dọn.
Lô Bạch Tượng vừa thu quân cờ, vừa cười nói: "Hy vọng có một ngày, có thể đi tòa thành Bạch Đề tọa lạc trong áng mây kia ngắm nhìn một chút. Hay cho một cái 'Phụng nhiêu thiên hạ kỳ tiên' (1), làm tâm thần người ta hướng tới."
(1) Cao quý nhất thiên hạ là cờ
Trần Bình An buột mồm nói: “la có một... học sinh, chơi cờ rất lợi hại, về sau các ngươi gặp mặt, có thể luận bàn."
Thiếu niên Thôi Sàm, hoặc là nói Thôi Đông Sơn, đó là đại danh thủ quốc gia từng cùng thành chủ thành Bạch Đế đánh mười ván cờ.
Nhưng thừa nhận Thôi Đông Sơn là học sinh của mình, vẫn khiến Trần Bình An có chút bắt đắc dĩ, dù sao chung quy không thể nói là bạn bè.
Bạn cần đăng nhập để bình luận