Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1584 - Trên Bàn Lại Có Một Bát Cơm (1)



Chương 1584 - Trên Bàn Lại Có Một Bát Cơm (1)




Những người của thành Trì Thủy đứng xem náo nhiệt cũng không dám thở mạnh, đến cả người kiêu ngạo giống như Cố Xán là Lữ Thải Tang không hiểu sao cũng cảm thấy có hơi bứt rứt bất an.
Cố Xán gãi gãi đầu.
Cuối cùng, Trần Bình An cũng lên tiếng, giọng nói khàn khàn: “Thẩm thẩm vẫn khỏe chứ?”
Cố Xán gật đầu thật mạnh: “Khỏe!”
Trần Bình An nói: “Ta muốn đi thăm thẩm thẩm, có được không?”
Cố Xán nói với vẻ uất ức: “Có gì đâu mà có thể với không thể, mẫu thân của ta cũng thường xuyên nhắc tới huynh, Trần Bình An, sao huynh lại khách khí như vậy?”
Trần Bình An nói: “Ta chờ ngươi ở bến đò, ngươi ăn cua với bạn bè xong thì dẫn ta đi Thanh Hạp đảo.”
Cố Xán cười hắc hắc nói: “Để ý đến bọn họ làm gì, cứ kệ họ đi. Đi nào, ta dẫn huynh đến Thanh Hạp đảo, bây giờ ta và mẫu thân ở trong một tòa nhà lớn, có thể xem là giàu hơn lúc ở ngõ Nê Bình nhiều, đừng nói là xe ngựa, đến cả Tiểu Nê Thu cũng đi vào được, ngươi nói xem con đường rộng đến cỡ nào, tòa nhà khí phách biết bao, đúng không?”
Trần Bình An hỏi: “Không cho người gọi Phạm Ngạn, Nguyên Viên bọn họ một tiếng à?”
Cố Xán lắc đầu nói: “Không cần đâu, đám bằng hữu rượu thịt này tính là gì chứ.”
Trần Bình An không nói thêm gì nữa, chỉ liếc nhìn Tiểu Nê Thu sau lưng Cố Xán, con cá chạch năm đó mình đã câu được ở bờ ruộng.
Bây giờ nó đã hiện hình người, diện mạo như một cô gái trẻ bình thường, chỉ là sau khi nhìn kỹ lại sẽ thấy đôi con ngươi với tròng mắt dựng đứng màu vàng óng của nó, có thể khiến cho tu sĩ nhận ra manh mối.
Khi Trần Bình An liếc nhìn nó, một trong năm hậu duệ chân long của Ly Châu động thiên, đến cả Lưu Chí Mậu nó cũng không để vào mắt, lần này nó không tiếp tục lùi lại một bước như lúc mới gặp, nhưng tầm mắt vẫn thấp xuống, giống như không dám đối mặt với Trần Bình An.
Trần Bình An không nói gì thêm đã xoay người bước đi, đi nhanh về phía bến đò.
Cố Xán bước nhanh đuổi theo, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Trần Bình An, suy nghĩ một hồi, hắn vẫn cho người đi nói với đám người Phạm Ngạn và Lữ Thải Tang một tiếng, lại bảo Tiểu Nê Thu mang theo người phụ nữ thích khách Địa tiên Kim Đan kia theo.
Lữ Thải Tang muốn nói lại thôi, ánh mắt Cố Xán lạnh lùng, Lữ Thải Tang hừ lạnh một tiếng rồi rời khỏi nơi này,
Lúc này Cố Xán mới nghênh ngang đuổi theo Trần Bình An, rất là vui vẻ, hai tay áo mãng bào phất phơ phần phật, phát ra từng trận gió lạnh.
Nếu như không phải gặp Trần Bình An thì hôm nay người phụ nữ kia chết chắc rồi, giết cửu tộc cũng không phải chuyện đùa, nhất định phải đoàn viên cùng nhau ở dưới âm phủ.
Cố Xán thấy Trần Bình An đi ngang qua chiếc xe ngựa kia cũng không muốn dừng bước thì hô lên: “Trần Bình An, không ngồi xe ngựa sao?”
Trần Bình An không dừng chân, cũng không quay đầu lại: “Tự ta có chân, hơn nữa cũng bắt kịp xe ngựa.”
Cố Xán nghe vậy thì để tiểu nê thu ngồi xe ngựa với thích khách, còn mình đi bộ theo Trần Bình An, cùng đi về phía chiếc thuyền lâu của Thanh Hạp đảo.
Trên đường đi, Cố Xán cũng không hỏi vì sao Trần Bình An lại tát mình hai bạt tay, cũng không kể lại chuyện mình uy phong bốn phía ở Thư Giản hồ, chỉ nhẹ nhàng trò chuyện về những tin đồn lý thú liên quan đến Long Tuyền quận.
Chỉ là càng đến gần Thư Giản hồ, Cố Xán cũng càng lúc càng chán nản.
Bởi vì không khác chuyện hắn không để ý đám bạn bè xấu xa kia là mấy, suốt đoạn đường này, từ đầu đến cuối, Trần Bình An chẳng thèm nói câu nào với hắn, nhưng chỗ mà Trần Bình An làm cho hắn cảm thấy là lạ là trạng thái của hắn không giống như kiểu đang nhẫn nhịn một bụng tức giận ngút trời mà giống như không quan tâm, nói đúng hơn là Trần Bình An đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, điều này khiến Cố Xán thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Cố Xán sợ nhất là khi Trần Bình An không nói lời nào, vừa gặp lại mình đã tát mạnh hai bạt tay rồi sau đó không nói câu nào mà đi mất.
Cả đời này không bao giờ gặp lại nhau nữa, tương lai cho dù có ngẫu nhiên gặp được cũng chỉ xem nhau như người dưng.
Lúc lên thuyền, Tiểu Nê Thu mang theo người phụ nữ Kim Đan đi theo phía sau, Cố Xán cẩn trọng hỏi: “Trần Bình An, hay là ta thả thích khách này đi? Hôm nay tâm trạng ta tốt, thả cô ta đi cũng không sao hết.”
Bước chân Trần Bình An hơi ngừng lại nhưng vẫn không dừng bước, tiếp tục đi tiếp.
Cố Xán nhận ra được sự phẫn nộ và ... thất vọng của Trần Bình An vào giờ khắc này một cách rõ ràng.
Chỉ là Cố Xán cũng không rõ vì sao mình lại nói vậy, làm vậy... Nhưng ở chỗ Trần Bình An thì lại sai.
Thế là Cố Xán quay đầu, hai tay lồng vào tay áo, bước chân vẫn không ngừng lại, vừa đi vừa quay đầu nhìn người phụ nữ kia với vẻ lạnh lùng.
Đều là bởi vì mụ già nên chết mà không chết này ngoi lên ám sát mình vào hôm nay mới hại mình chọc cho Trần Bình An đang yên đang lành trở nên tức giận, đúng là tội đáng chết vạn lần, diệt cửu tộc cũng không đủ!
Đến đầu thuyền, Trần Bình An đứng đó một mình nhìn về cảnh hồ phương xa.
Cố Xán đang uất ức u oán lại muốn đến gần Trần Bình An thêm một chút đành phải đứng sau lưng hắn cách mấy bước, đúng là đến việc đứng sánh vai với Trần Bình An cũng mất rồi.
Nhưng vào lúc này, người phụ nữ kia cuối cùng cũng cảm thấy được chút hi vọng sống, cô ta quỳ xuống đất, dập đầu thật mạnh với Trần Bình An: “Cầu xin ngài thả ta đi, ta biết ngài là người tốt, là bồ tát sống từ bi, xin ngài hãy nói với Cố Xán một tiếng, tha cho ta lần này, chỉ cần không giết ta, sau này ta sẽ lập đều thờ, xây dựng miếu, mỗi ngày đều kính hương dập đầu cho ân nhân, dù ân nhân có bảo ta làm trâu làm ngựa cho Cố Xán cũng được...”
Tiểu Nê Thu khẽ nhúc nhích ngón tay.
Cố Xán ngược lại còn cười, xoay người lắc đầu với tiểu nê thu, tùy ý để thích khách kia dập đầu cầu xin tha thứ, trên khoang thuyền truyền ra từng tiếng rung động bịch bịch.
Trần Bình An run rẩy lấy hồ lô dưỡng kiếm ra uống một hớp rượu lớn rồi mới xoay người lại, không quan tâm đến người phụ nữ luôn gọi mình là bồ tát sống và người tốt kia, chỉ hỏi Cố Xán: “Vì sao không giết cô ta đi?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận