Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1272: Tha Hương Gặp Cố Tri (2)

Chương 1272: Tha Hương Gặp Cố Tri (2)Chương 1272: Tha Hương Gặp Cố Tri (2)
Chương 1272: Tha
Hương Gặp Cố Tri (2)
Trần Bình An cụng bát rượu với hán tử, cười hỏi: "Nếu ngọc tỷ này đáng giá, lại có tiên sư khổ sở chờ nó bổ sung vào cho đủ mười bảy bảo vật của Văn Cảnh quốc, vì sao không trực tiếp tìm tới nơi bán?"
Hán tử đã soạn sẵn thoại để đối phó những câu hỏi kiểu này của người mua, y cười khổ nói: "Vị lão thần tiên Địa tiên kia, tu vi thông thiên, chỉ là nhân phẩm... Ta chỉ sợ cầm tiền mà không có mạng để tiêu."
Hán tử giọng trầm thấp, hàm hồ nói một nửa.
Trần Bình An gật đầu, lời giải thích này ổn thỏa, thần tiên trên núi, nói là tu đạo, nhưng đạo này, bàng môn tám trăm, tả đạo ba ngàn, không phải vì vậy mà trên núi mới có Đỗ Mậu đại tu sĩ Phi Thăng cảnh như vậy hay sao? Trước đó nữa, không phải có Thư Giản hồ Tiệt Giang chân quân Lưu Chí Mậu? Về phần đám luyện khí sĩ Phù Kê tông Hảm Thiên nhai sinh ra lòng xấu xa kia, nếu không phải tài không bằng người ta, rơi vào kết cục ngàn dặm tặng đầu người, một khi bao vây tiễu trừ phục giết hắn và Lục Đài, hôm nay có thể đã rất hào phóng, có phần tài lực này, nói không chừng thế gian sẽ có thêm một hai Kim Đan Địa tiên.
Đại khái là hán tử cảm thấy nếu không dùng thuốc mạnh chút, sẽ bỏ lỡ con em ngoại tỉnh không thiếu tiền này, y buông xuống bát rượu, thấp giọng nói: "Thật ra tổ tiên khi xưa của ta là đại tướng quân Văn Cảnh quốc, là vi tôn giả kiêng kị, bảo ta cầm đi gạt người, gia gia của ta thật ra là người hầu An Lạc phường kinh sư Văn Cảnh quốc ngày xưa. An Lạc phường ban đầu là nơi hoàng thất chăn nuôi kỳ trân dị thú, về sau tài lực không đủ, hoang phé, liền dùng để an trí hoạn quan, cung nữ sau khi phạm sai làm biếm truất ra khỏi cung. Vị vua mắt nước của Văn Cảnh quốc, lúc nhỏ tuổi là ở An Lạc phường cất chứa trăm thứ dơ bản lớn lên, lúc còn nhỏ thường xuyên được gia gia của ta chiếu có, về sau phát triển, từ một đứa con tư sinh giấu ở bên ngoài, không biết như thế nào lên làm hoàng đế, mặc kệ vì sao mắt nước, coi như là niệm tình quân chủ, sau đối với gia gia của ta cực kỳ lấy lễ đối đãi. Sau khi kinh thành bị Vân Tiêu quốc đại quân công phá, lại chạy tới An Lạc phường, ta khi đó tuổi còn nhỏ, không nhớ được chuyện, tóm lại cuối cùng liền từ trên tay gia gia truyền xuống ngoc ft này. gia gia trước khi đi, còn dặn dò ta nhất định phải mang ngọc tỷ giao cho hậu nhân Văn Cảnh quốc, không thể coi là vật nhà mình...”
Nói tới đây, hán tử uống ngụm rượu, ánh mắt si ngốc ngơ ngác, la đứa con cháu không nên thân này, có lỗi với lời nhắc nhở của gia gia trước khi mát, cũng có lỗi thái tử Văn Cảnh quốc trong lời đồn sửa lại dòng họ lên núi tu đạo kia."
Hán tử môi run run, trong mắt có nước mắt,"Công tử, ngươi xin thương xót, mua ngọc tỷ trọng bảo quốc gia mai một này đi, ta về sau còn mua rượu cầu say giả bộ hồ đồ, không cần mỗi ngày áy náy đến chết đối VỚI nó."
Trần Bình An lại rót cho hán tử một chén rượu tiên nhân giếng nước màu hỗ phách, lắc đầu nói: "Rượu, có thể mời ngươi uống, nhưng đồ ta sẽ không mua."
Hán tử chưa từ bỏ ý định,"Công tử chẳng lẽ không nhìn một cái, đồ vật thật giả tốt xấu, tin tưởng công tử có thể xem là hiểu, đến lúc đó cho dù công tử ép giá, ta cũng không hối hận."
Trần Bình An vẫn lắc đầu,"Ta là người không có số hưởng... Cho nên thôi đi, ngươi hãy tìm người mua biết hàng lai có duyên, chớ lãng phí thời gian vào ta.”
Bùi Tiền vừa định nói chuyện, bị Trần Bình An liếc mắt một cái, lập tức câm miệng không nói.
Hán tử uống xong bát rượu thứ hai, nói lời xin lỗi một tiếng, cảm tạ một tiếng, sau đó mất hồn mắt vía đứng dậy rời đi.
Bùi Tiền lúc này mới nhỏ giọng nói: “Đáng thương quá."
Tần Bình An uống rượu,Đáng thương là thật, nhưng đồ chưa chắc là thật."
Bùi Tiền nghi hoặc nói: "Chưa xem làm sao biết được, nhỡ đâu là thật thì sao? Dù sao chúng ta cũng không vội lên đường mà."
Trần Bình An kiên nhẫn giải thích: "Nhỡ đâu là chúng ta gặp được đồ thật, điều này đương nhiên là kết quả tốt nhất, vậy chúng ta nói về kết quả tệ nhát."
Bùi Tiền không hiểu ra sao,"Không phải đồ thật thì là đồ giả, chúng ta nhìn nhằm hàng, bị tên kia lừa chút tiền thần tiên?"
Bùi Tiền bỗng hai tay vỗ bàn, đau lòng nói: “Chuyện này thì không thể nhịn được!"
Trần Bình An cười nói: "Cái này chưa phải là kết quả tệ nhất gì đâu, tình huống xấu nhát là bị người ta tính kế, mình bị sụp hố, chẳng những bị ép mua ép bán, nói không chừng một khi chúng ta móc ra tiền thần tiên tốt hơn, đối phương còn muốn được một tắc lại muốn tiến một thước, dứt khoát giết người cướp của. Chỉ nói đơn giản thôi, chúng ta không quen biết người này, cho dù bản tính chưa chắc đã xấu, nhưng một khi gặp ngưỡng cửa không qua được, ví dụ như thiếu nợ, người nợ tính tình yếu đuối, người giục nợ tâm địa độc ác, hai bên cộng lại, vậy chính là người đáng thương tất có chỗ đáng hận, lúc này chúng ta thương hắn, đến lúc ấy ai thương chúng ta?" Bùi Tiền chăm chú suy nghĩ,"Chúng ta cũng không phải ít người nha, dù sao chúng ta có lý, hai ba quyền đánh chết bọn họ là được mà nhỉ?"
Trần Bình An nghiêm khắc cú đầu nó,"Đi ra ngoài, nếu chỉ trông vào nắm đấm để giảng đạo lý, vậy Đỗ Mậu còn có thể gặp phải chúng ta, còn chúng ta không thể đụng phải người khác đúng không?”
Bùi Tiền tủi thân và uất ức nói: "Nhưng chúng ta là người tốt mà? Còn Đỗ lão tặc không phải người tốt, kẻ ác bị sét đánh, sau khi chết phải vào vạc dầu rút lưỡi moi tim, rót nước sắt nung đỏ hồng vào trong miệng...
Trần Bình An cắt ngang lời Bùi Tiền đang nói hươu nói vượn,"Từ đâu mà ngươi biết được những chuyện này?”
Bùi Tiền sợ hãi trong lòng, nói: "Lần trước ngắm đèn Tết nguyên tiêu ở Lão Long thành, có một số hội đèn hoa bị Tiểu Bạch nói là 'cảnh cáo giáo dục người đời, trừng phạt điều ác tuyên dương điều thiện', lúc ấy con mở to mắt nhìn một lát, cảm thấy không liên quan tới con mấy, nhưng trên sách nói, có thì sửa không có thì tránh."
Hôm nay trong hồ lô dưỡng kiếm của Trần Bình An chứa rươu thuốc tiêu luyên. không tiện đựng tiếp Rượu tiên nhân giếng nước đặc sản bến đò này, tuy có nhiều vò rượu Quế Hoa Phạm gia tặng để ở trong ngọc bài vật gang tấc, thật ra trong vòng một năm cũng không thiếu rượu ngon đỡ thèm, cho nên hắn chỉ mua nơi chủ quán hai vò, dự định lát nữa sẽ để chung một chỗ với rượu Quế Hoa, đến Lạc Phách sơn, cùng chôn ở phía sau nhà trúc, cứ mười năm lấy lên một vò, coi như là một trong các của cải phong phú của Trần Bình An hắn.
Hắn đi tới đầu ngõ Phong Vĩ bên kia, chạm trán với bốn người Ngụy Tiện đang lục tục chạy tới.
Lần này đi đến bến Phong Vị, bản thân Trần Bình An chưa nhắm trúng vật phẩm đặc biệt có duyên nào, chỉ mua cho Bùi Tiền một quyền sách thánh hiền văn hay tranh đẹp, khắc gỗ hoàn mỹ, từng chữ đều đầy đủ thần khí.
Ngay vào lúc Trần Bình An tính rời khỏi bến đò, từ bên trong ngõ nhỏ có một người trẻ tuổi mang theo bầu rượu rỗng đi ra, dáng người khôi ngô, bên hông buộc một cái đai lưng giống như sợi xích sắt xịn.
Trần Bình An lập tức nheo mắt, chỉ là rất nhanh thôi đã khôi phục vẻ mặt bình thường. thầm nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, làm bộ không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận