Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1244: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao Ké

Chương 1244: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao KéChương 1244: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao Ké
Chương 1244: Nhân Gian Cực Khổ Không Sao Kê Xiết (3)
Kiếm tu áo bào tím bị một kiếm đâm thủng bụng, lại một làn nữa đâm thủng ngọn núi phía sau, thê thảm rơi xuống đắt.
Về phần trong chuyện này y có cố ý áp chế cảnh giới, để mặc cho Tả Hữu một kiếm xoa đi lửa giận hay không, cũng chỉ có trời biết đất biết hai người họ biết.
Tả Hữu nhìn phía thiếu niên kia "Không bắn tiếp câu nào mạnh miệng nữa đi? Nói không chừng Đỗ Mậu sẽ ra bảo vệ ngươi."
Thiếu niên sắc mặt trắng bệch.
Tả Hữu nói: "Không nói ngươi sẽ chết, nói mạnh miệng không chừng sẽ còn có người giúp ngươi đỡ một kiếm. Lúc này ngươi lựa chọn như thế nào?"
Thiếu niên đeo kiếm đấu tranh tâm lý dữ dội.
Thiếu nữ đột nhiên đứng trước mặt thiếu niên, đau lòng muốn chết, khóc lóc: "Ngươi đừng ép hắn nữa, kiếm tâm của hắn sẽ vỡ! Ngươi lợi hại như vậy, vì sao cứ phải chấp nhặt với hắn?" Tả Hữu cười nói: "Đi mà hỏi con trai ngươi.
Thiếu nữ khóc, tầm mắt trở nên mơ hò.
Chỉ cảm thấy trên đời này sao có thể có người không phân rõ phải trái như vậy!
Tả Hữu đứng lên,"Lúc trước không muốn dập đầu, là vì mặt mũi, làm bộ làm tịch cho một số trưởng bối của tông môn nhìn thấy, muốn có một ấn tượng tốt, bây giờ chết hay không chết cũng không dám nói, là vì ngươi tiếc nuối mạng sống thật sự. Ngươi là loại kiếm phôi tiên thiên như vậy à."
Tả Hữu nhìn về phía bắc, tự giễu: "Sao về tới nhân gian này ta mới bắt đầu phát hiện tiểu sư đệ rất tốt nhỉ."
Trong một lần cơ duyên, Tả Hữu sau khi có được thanh bội kiếm kia, Tiểu Tề từng cười nói,"ngẫu đắc tam xích kiếm, khóa hải trảm trường kình, thu sao quải bích thượng, do hữu tranh tranh minh." (Ngẫu nhiên được ba thước kiếm, vượt biển chém cá voi, thu vỏ treo trên vách đá, còn có tiếng ngân boong boong. )
Về sau Tả Hữu rời khỏi Trung Thổ Thần Châu, rời xa nhân gian, đi xa dạo chơi trên biển, không đọc sách nữa.
Tả Hữu nói với thiếu nữ: "Không liên quan tới Đỗ Mậu và tiền duyên của ngươi và Đỗ Mậu, chỉ nói lần này ta tới bái phỏng, thật sự đã liên lụy biến ngươi thành trò cười, là ta sai trước, ngươi có thể đưa ra một yêu cầu hợp lý."
Thiếu nữ lau nước mắt, nửa tin nửa ngờ nói: "Thật sao?"
Tả Hữu gật đầu nói: "Chỉ có một cơ hội, phải hợp tình hợp lý.”
Thiếu nữ có lấy dũng khí,"Vậy xin ngươi buông tha hắn, đừng trần áp kiếm tâm của hắn nữa."
Tả Hữu gật gật đầu,"Có thê."
Quả nhiên hắn đã có ý thu hồi kiếm khí tự nhiên trào ra bên ngoài.
Thật ra thiếu nữ không biết, không phải Tả Hữu nhằm vào kiếm tâm của thiếu niên thiên tài, mà là kiếm tâm của người này vốn là không đủ tinh túy.
Bằng không một kiếm tu đứng bên Tả Hữu, chính là phúc duyên không nhỏ, có thể nói "ở gần hiền tài cũng được thơm lây."
Thiếu nữ nín khóc, sau đó mỉm cười, nhưng đại khái là cảm thấy nở nụ cười với kẻ thù lớn này, thì không khác gì hành vi ti tiện lừa thầy phản đạo, cô vội vàng nghiêm mặt.
Tả Hữu xoay người chuẩn bị tiếp tục hành động đi trảm sơn thủy, tán khí số với Đồng Diệp tông, hắn quay đầu lại, nói: "Đỗ Mậu thật sự là tên bại gia tử, các ngươi sẽ nhanh chóng biết rõ sự việc."
Thiếu nữ không hiểu gì hét.
Thiếu niên phía sau run rẩy, thân hình không ỗn, kiếm tâm lại càng không ổn.
Tả Hữu lướt đi xa, kiếm khí như cầu vòng.
Bên ngọn núi tổ sư, hiện tượng lạ của tiểu động thiên Ngô Đồng càng ngày càng rõ ràng.
Muốn phi thăng?
Vây phải hỏi kiếm của ta. có đồng ý hay không.
Một con thuyền vượt châu đến từ Bắc Câu Lô Châu đã đáp tới phía trên bản đồ Đông Bảo Bình Châu.
Tốc độ cực nhanh, tiêu hao vô số kế tiền thần tiên, các hành khách tất nhiên rất vui khi thấy điều này xảy ra, ai mà không thích sớm được đi tới đích đến chứ.
Nghe nói là có vị lão Nguyên Anh giàu nứt đố để vách đã đập vào một khoản tiền lớn, con thuyền này mới làm như thế.
Một vị hán tử tinh tráng vóc dáng không cao, ở phòng ốc tầng dưới chót giá rẻ nhất, ru rú không ra.
Hẳn là vị võ phu thuần túy, chỉ là không nhìn ra được là cảnh giới thứ mấy.
Thật ra không nhìn ra được cảnh giới sẽ khiến nhiều luyện khí sĩ thông minh một chút sinh ra kiêng kị.
Trong truyền thuyết võ đạo cảnh giới thứ mười một, chỉ cảnh của võ phu có ba tầng, Khí Thịnh, Quy Chân, Thần Đáo.
Sau khi rời khỏi đỉnh núi Sư Tử phong, Lý Nhị khí thế một đường tăng lên, ngơ ngác tiến vào phạm trù Quy Chân. Lý Nhị cảm thấy rất tốt.
Muốn dỡ tổ sư đường nhà người ta thì nắm tay phải cứng!
Mạch nước ngầm trong Lão Long thành sôi sục.
Phạm gia luôn án binh bất động, đương nhiên ở trong mắt tuyệt đại đa số người trong từ đường họ Phạm, cái này gọi là chờ chết.
Tôn gia cũng không có động tính lớn, tuy sớm lựa chọn dựa vào Phù gia, nhưng vẫn chưa sốt sắng thê hiện điều gì.
Hiệu thuốc Khôi Trần vẫn là một địa điểm nhỏ đầy náo nhiệt không bi ai quấy rầy. Trần Bình An ngồi trong quây, trên bàn, đặt viên Trảm Long Đài nhỏ nhất dài khoảng một thước lên quây.
Mùng Một và Mười Lăm đang "mài kiếm", cả hai nhanh chóng xẹt qua viên Trảm Long Đài kia, đốm lửa văng khắp nơi.
Nhảy nhót vui vẻ.
Trần Bình An đang tính tiền cho bản thân mình.
Chiếc ngọc bội màu vàng khắc dấu "Ngô thiện dưỡng hạo nhiên khí" kia có thể tự hấp thu thiên địa linh khí. Chính là một tòa động thiên nhỏ có thể đeo ở bên hông.
Chỉ tiếc hôm nay không thể đeo nó, bởi vì sẽ xung khắc với trận pháp của hiệu thuốc Khôi Trần và sát khí của bản thân âm thần họ Triệu.
Đến nơi non xanh nước biếc linh khí dạt dào thì có thể lấy ra đeo được.
Bùi Tiền rất thích nó, lúc trước khi nó tới quầy bên này đã yêu thích không muốn buông tay, sờ thật lâu, chỉ có điều đến cuối cùng vẫn biết ngại không dám mượn Trần Bình An đem đi chơi.
Lửa sém lông mày không thể giải quyết, Trần Bình An chỉ có thể tạm thời giấu kín khối ngọc bội này. Nhưng bây giờ đáng lưu ý nhất cũng hao tổn tinh thần nhất chính là dương thần thân ngoại thân của đại tu sĩ Phi Thăng cảnh kia, đây là thể xác đề lại của tiên nhân hẳn hoi!
Túi da kia của thiếu niên Thôi Sàm, hoặc nên nói là Thôi Đông Sơn của hôm nay cũng là thứ giống vậy. Chỉ có điều sử dụng thể xác để lại này như thế nào, bên trong ân chứa đại học vấn. Hễ vô ý sẽ mất hết vốn gốc. Nếu biết sử dụng sẽ là một vốn bốn lời.
So với luyện hóa vật bản mạng, độ khó còn lớn hơn nữa.
Đầu tiên, phải "khai môn (mở cửa)". Thể xác tiên nhân để lai là kim thân bát bại danh xứng với thực, phi kiếm bản mạng của kiếm tu trung ngũ cảnh dù dốc toàn lực ra đòn cũng chưa chắc có thể đâm được.
Tiếp theo, giống như Thôi Đông Sơn di hoa tiếp mộc, tu hú chiếm tổ như vậy, có nghĩa là hồn phách "vào cửa" phải hoàn chỉnh hơn nữa đủ cường đại, cộng thêm đây phải là hạng người trời sinh tâm chí kiên định.
Bằng không đến cuối cùng, nói không chừng chính là kết cục tro tàn lại cháy như Đỗ Mậu, một khi để hắn mượn cơ hội quay về Đồng Diệp tông, dương thần trở về vị trí cũ, hậu quả thiết nghĩ không dám tưởng tượng.
Thứ ba, ôn dưỡng như thế nào. Thể xác tiên nhân bỏ lại, nếu đề yên thì cả hơn một ngàn năm cũng không có vấn đề gì, nhưng một khi có chủ nhân mới thì phải đập tiền vào.
Thứ tư,"Đỗ Mậu" mới trưởng thành như thế nào, đường tu hành lựa chọn như thế nào. Nếu không sẽ là phí phạm của trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận