Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1360: Mưa Gió Sắp Đến Phù Mãn Lâu (7

Chương 1360: Mưa Gió Sắp Đến Phù Mãn Lâu (7Chương 1360: Mưa Gió Sắp Đến Phù Mãn Lâu (7
Chương 1360: Mưa Gió Sắp Đến Phù Mãn Lâu (7)
Phù đảm thành rồi, chỉ là một lá bùa sau khi đại công cáo thành, linh quang duy trì bao lâu, chống đỡ sát khí xâm nhập nhuộm đẫm lâu dài là một chuyện, có thể thừa nhận bao nhiêu thuật pháp tấn công của đại yêu lại là một chuyện.
Trần Bình An chỉ có thể như một nông dân chăm chỉ, đất đai nhà mình cằn cỗi, không phải ruộng tốt để mỗi mẫu đất thu hoặc hữu hiệu, vậy thì lấy số lượng để bù vào.
Sơn vàng còn lại trong hũ, Trần Bình An chân giẫm lan can hành lang ngoài phòng, cùng Chu Liễm bay lên nóc nhà, ngồi vẽ bùa ở trên nóc nhà đó.
Bùi Tiền cuối cùng tìm được cơ hội khoe khoang, lúc trước Trần Bình An vừa mới bắt đầu vẽ bùa chưa được máy tắm, đã khoe với tỳ nữ Triệu Nha, khoanh hai tay trước ngực, ngắng đầu cao cao,"Nha Nhi tỷ tý, sư phụ ta bản lãnh vẽ bùa lợi hại chứ? Ngươi cảm thấy có chút hoa điều triện, viết dễ nhìn hay không? Có phải rất có phong cách đại gia hay không?"
Triệu Nha cũng không phải người tu hành, nhìn không ra chiêu phù lục này của Trần Bình An công lực sâu cạn, nhưng nàng là thiếp thân nha hoàn của tiêu thư Liễu Thanh Thanh, đối với cầm kỳ thư họa là rất có kiến giải, thực sự không cảm thấy thể chữ triện cổ của trong phù lục của vị tiên sư áo trắng kia viết sắc sảo như thế nào, nhưng Bùi Tiền cũng đã hỏi như vậy, nàng đành phải qua loa vài câu, cố gắng không để tiêu cô nương thất vọng mà thôi.
Không ngờ Bùi Tiền sau khi nghe xong vài câu phụ họa khô khan của Triệu Nha, rung đùi đắc ý nói: "Nha Nhi tỷ tỷ, ngươi không hiểu, chữ của sư phụ ta, còn... có tiên khíT" Bùi Tiền rất hài lòng đối với một ý kiến nó lâm thời bật ra này.
Triệu Nha buồn cười, ra vẻ giật mình nói: "Thì ra là thế, trách ta mắt kém, không có cách nào cả, dù sao không phải thần tiên trên núi như các ngươi, nhìn không ra chiêu trò thật sự.”
Bùi Tiền liếc một cái nhìn thấu nàng vẫn đang lấy lệ với mình, vụng trộm trừng mắt, lười nói thêm cái gì nữa, tiếp tục tới úp xấp lên trên bàn, mở to mắt, đánh giá phong cảnh bên trong loan lung kia.
Mắt to trừng mắt nhỏ. Rất nhiều tỉnh mị cổ quái trong loan lung đều bay ra khỏi lầu các, cùng nhau nhìn tiểu cô nương đen như than này.
Triệu Nha đi đến bên người Liễu Thanh Thanh, kinh ngạc nói: "Tiểu thư, ngươi cảm giác được chưa? Hình như trong phòng tươi mát, sáng sủa hơn rất nhiều?"
Liễu Thanh Thanh cay đắng nói: "Ta chưa có cảm giác được."
Triệu Nha chuyển cái ghế ngồi ở bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ mát lạnh của tiểu thư nhà mình.
Trần Bình An và Chu Liễm bay về hành lang ngoài phòng, Chu Liễm hai tay trống trơn, bảo Thạch Nhu đi ôm lấy hai hũ sơn vàng còn thừa. Thạch Nhu không hiểu, vẫn nghe theo, vị võ phu bát cảnh này, nàng hôm nay không thể trêu vào, lúc trước ở tiểu viện Chu Liễm sát khí ngập trời, hoàn toàn không che giấu, đầu mâu chỉ thẳng Thạch Nhu nàng, thật ra khiến nàng cực kỳ hoảng sợ.
Bùi Tiền nhìn thấy Trần Bình An mặt đầy mồ hôi, vội vàng chạy qua,"Sư phụ, con lau mồ hôi cho sư phụ nha?”
Trần Bình An cười lắc đầu,"Ta cần cùng Thạch Nhu đi các nơi của Sư Tử viên tiếp tục vẽ bùa, như vậy, vừa có gió thổi cỏ lay, phù lục sẽ hưởng ứng. Bên này có Chu Liễm bảo vệ các ngươi, không có nguy hiểm quá lớn, hồ yêu mặc dù tới đây, chỉ cần trong thời gian ngắn không húc thủng được cửa số tú lâu, ta sẽ có thể chạy về."
Bùi Tiền vỗ vỗ đao kiếm bằng trúc bên hông, gật đầu nói: "Sư phụ yên tâm, con sẽ bảo vệ tốt Liễu tiểu thư và Nha Nhi tỷ tỷ!"
Trần Bình An vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó, nhẹ nhàng nói: "Bảo vệ tốt bản thân trước đi."
Bùi Tiền cười nở hoa.
Chu Liễm mỉm cười không nói. Mới vừa rồi ở trên nóc nhà, Trần Bình An đã lặng lẽ dặn dò lão, nhất định phải bảo vệ Bùi Tiền.
Phần ngụ ý đó, khiến Chu Liễm cảm tháy rất thư thái.
Thật muốn theo thiếu gia từng bước một đi về phía đạo đức thánh nhân, chí ở thần vị văn miếu, Chu Liễm sẽ chỉ sốt ruột không thôi.
Trần Bình An mang theo Thạch Nhu cùng nhau từ tú lâu bay xuống sân.
Trần Bình An đòi Thạch Nhu mang một hũ trong đó cho hắn,"Ngươi đi nhắc nhở Độc Cô công tử đám người kia cùng đôi đạo lữ tu sĩ kia, nếu nguyện ý, đi tới phụ cận từ đường trấn thủ, tốt nhất chọn lựa một chỗ cao tầm nhìn trống trải, nói không chừng hồ yêu rất nhanh thôi sẽ hiện thân ở nơi nào đó."
Thạch Nhu yên lặng rời đi báo tin.
Ở một chỗ cầu hình vòm của Sư Tử viên, hai đầu cầu lần lượt có thiếu niên áo bào đen và nữ quan pháp đao đang đứng, sóng vai giằng co.
Thiếu niên tuần mỹ một tay đè lan can cầu, bóp lan can hóa thành bột,"Đạo cô thối, ngươi thật muốn quyết tâm ngăn cản ta?" Nữ quan đứng ở trên lan can cầu, lắc đầu,"Ngăn cản? Ta là muốn giết ngươi lấy bảo bối."
Thiếu niên tuần mỹ khẽ biến sắc.
Nữ quan Sư Đao Phòng cười lạnh nói: "Ham nhân gian văn vận, ngươi yêu vật này, vượt qua lôi trì cũng không chỉ một bước nửa bước."
Thiếu niên tuấn mỹ nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi không tò mò vì sao ta làm yêu vật, lại có thể ở nơi kinh đô bên giường Đường thị hoàng đế này nghênh ngang mưu tính việc này?”
Nữ quan trung niên đè lại thanh pháp đao kia bên hông, Những chuyện vụn vặt đời thường, không liên quan đến ta."
Hồ yêu tuấn mỹ tự xưng Thanh lão gia đột nhiên hỏi: "Bà cô người nơi khác này, ngươi thật sự là đạo nhân Sư Đao Phòng nổi tiếng trung thổ sao?"
Nữ quan trung niên tựa như cảm thấy vấn đề này có chút thú vị, một tay sờ chuôi đao, một tay gập ngón tay búng nhẹ mũ hoa sen trên đỉnh đầu,"Thế nào, còn có người ở Bảo Bình Châu giả mạo bọn ta? Nếu có, ngươi báo ra danh hiệu, ta sẽ tính đó là một công lao của ngươi, ta có thể đáp ứng cho ngươi được chết một cách thống khoái hơn chút."
Thiếu niên áo bào đen lấy sức một người đảo loạn mưa gió Sư Tử viên tặc lưỡi thành tiếng,"Thật đúng là xuất thân Sư Đao Phòng à, cũng không biết sau khi ăn viên kim đan bảo bối kia của ngươi, có thể no vỡ bụng đại gia hay không."
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận