Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1442 - Tâm Thần Hướng Tới (7)



Chương 1442 - Tâm Thần Hướng Tới (7)




Trước khi học xá tắt đèn.
Bùi Tiền thẹn đỏ mặt nói: “Bảo Bình tỷ tỷ, tướng ngủ của ta không tốt lắm đâu.”
Lý Bảo Bình suy nghĩ, đi tới chiếc giường đang bị ngọn núi sách chép nho nhỏ chiếm cứ, chuyển đống sách đó lên bên trên một ngọn núi sách nho nhỏ khác.
Hai người nằm ở trong đệm chăn của mình, Lý Bảo Bình nằm thẳng tắp, sau khi nói chữ “ngủ”, trong nháy mắt đã ngủ say.
Bùi Tiền thật cẩn thận trằn trọc, rất khuya mới ngủ chập chờn.
Ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện mình như một cái bánh chưng, quấn ở trong chăn mền rất ấm áp được tấn góc cẩn thận. Bùi Tiền quay đầu nhìn, Lý Bảo Bình thu dọn chăn mền rất chỉnh tề, tựa như miếng đậu phụ được cắt ra. Bùi Tiền vừa nghĩ đến mình mỗi lần thu thập đệm chăn tùy tiện vo tròn thành một cục, tự nhiên thấy hơi áy náy, rồi lại thoải mái ngủ bù. Dưỡng tinh thần cho tốt, hôm nay mới có thể tiếp tục lừa gạt Lý Hòe đần độn kia, cùng với hai tên so với Lý Hòe còn ngốc hơn nữa.
Về phần đấu với Lý Bảo Bình, Bùi Tiền cảm thấy chờ mình khi nào lớn như Lý Bảo Bình rồi tính, dù sao mình nhỏ tuổi, thua Lý Bảo Bình không mất mặt.
Sang năm mình mười hai tuổi, Lý Bảo Bình mười ba tuổi, tự nhiên vẫn là lớn hơn nó một tuổi, Bùi Tiền cũng mặc kệ. Sang năm lại sang năm, có rất nhiều cái sang năm mà, không tệ.
Sáng sớm sau khi rời giường Lý Bảo Bình đã đi tìm Trần Bình An, khách xá không có ai, liền chạy vội đi chỗ Mao sơn chủ.
Chờ ở cửa.
Mao Tiểu Đông thần là thánh nhân nho gia tọa trấn thư viện, chỉ cần muốn, thì có thể thấy rõ đối với trên dưới thư viện, cho nên chỉ đành nói với Trần Bình An Lý Bảo Bình chờ ở bên ngoài.
Trần Bình An rời khỏi thư phòng, đi tới đón Lý Bảo Bình về thư trai, trên đường nói chuyện hôm nay không đi du lãm kinh thành Đại Tùy được.
Lý Bảo Bình sau khi biết được Trần Bình An ít nhất sẽ ở lại thư viện cả tháng nên cũng không vội, dự định hôm nay sẽ đi dạo mấy nơi chưa từng đi, không thì trước tiên sẽ dẫn theo Bùi Tiền, chỉ là Trần Bình An lại đề nghị, hôm nay dẫn Bùi Tiền đi dạo hết thư viện trước đã, phòng phu tử, tàng thư lâu cùng Phi Điểu đình những danh thắng Đông Hoa sơn này, dẫn Bùi Tiền đi ngắm một chút. Lý Bảo Bình cảm thấy nv cũng được, không đợi đi đến thư phòng, đã hấp tấp chạy, nói là muốn đi ăn sáng với Bùi Tiền.
Mao Tiểu Đông cười nói: “Vừa phải lo lắng ra ngoài gặp ám sát, lại không đành lòng để Lý Bảo Bình thất vọng, có phải cảm thấy rất phiền toái hay không?”
Trần Bình An gật đầu nói: “Cảm thấy rất do dự.”
Mao Tiểu Đông hỏi: “Sao không hỏi thử, ta có biết những hào phiệt quyền quý nào của Đại Tùy đang mưu tính việc này hay không?”
Trần Bình An lắc đầu, “Dù sao thì thư viện này xét cho cùng vẫn là quốc thổ Đại Tùy.”
“Việc quan trọng trước mắt, vẫn là chuyện ngươi luyện hóa.”
Mao Tiểu Đông khoát tay, “Thôi Đông Sơn miệng đầy phân, nhưng có câu nói cũng coi như tiếng người, chỗ lập thân của thư viện chúng ta, tài sản tính mạng và học vấn công phu, chỉ nằm trên một chữ Hành.”
Mao Tiểu Đông đứng lên, chậm rãi đi, “Phật gia nói buông xuống cố chấp, cuộc đời này đủ loại khổ, thì sẽ không còn thấy khổ, là một loại đại tự do. Đạo gia theo đuổi thanh tịnh, cực khổ như thuyền bay vượt qua hư không kia, sớm tránh đi nhân gian, là một loại tiêu dao thực sự. Chỉ có nho gia chúng ta, vượt khó mà lên, người thế gian kiếp này khổ, không trốn không tránh, trên đường đi, từng quyển sách thánh hiền, như những ngọn đèn lồng chỉ đường cho người ta.
Trần Bình An nhịn không được thấp giọng nói: “Dù cho đối mặt ngàn vạn người, ta cũng dũng cảm bước tới.”
Mao Tiểu Đông dừng bước, rất tán đồng, than thở: “Chính là đạo lý này!”
————
Chỉ hai canh giờ, Lý Bảo Bình đã dẫn theo Bùi Tiền đi hết thư viện một chuyến, nếu như không cần phải kiên nhẫn giảng giải cho Bùi Tiền, thì có thể Lý Bảo Bình đã giải quyết xong trong một canh giờ.
Cuối cùng Lý Bảo Bình còn dẫn Bùi Tiền đi tới cái cây to che trời nơi đỉnh Đông Sơn kia, một trước một sau trèo lên cành cây, dẫn theo Bùi Tiền leo lên cao cao để nhìn phương xa, sau đó vươn ngón tay, kể cho Bùi Tiền kinh thành Đại Tùy chỗ nào có thứ gì chơi hay có món ăn ngon, thuộc như lòng bàn tay, phần khí phách đó, tựa như... cả kinh thành, đều là đình viện nhà cô.
Bùi Tiền trộm nhìn Lý Bảo Bình.
Có thể tưởng tượng, cảnh tượng Bảo Bình tỷ tỷ một thân váy đỏ mềm mại hoặc là áo bông đỏ, mấy năm nay đã đứng ở chỗ này, chờ đợi tiểu sư thúc.
Hai người ngồi ở trên cành cây, Lý Bảo Bình lấy ra một chiếc khăn đỏ, sau khi mở ra bên trong khăn là hai miếng bánh ngọt mềm mại, mỗi người ăn một cái.
Bùi Tiền nói buổi chiều nó tự đi dạo cũng được.
Lý Bảo Bình gật đầu đáp ứng, nói buổi chiều có vị lão phu tử ở ngoài thư viện, thanh danh rất lớn, nghe nói khẩu khí lớn hơn nữa, muốn tới thư viện giảng bài, là bản kinh điển nho gia nào đó để huấn cổ mọi người, nếu tiểu sư thúc hôm nay có việc bận, không đi kinh thành dạo chơi được, vậy thì cô muốn đi nghe thử lão phu tử đến từ phía nam xa xôi kia, rốt cuộc có phải thật sự có học vấn như vậy hay không.
Bùi Tiền ngay cả huấn cổ cũng không biết là gì, bèn rụt rè hỏi: “Bảo Bình tỷ tỷ, ngươi nghe hiểu không?”
(Huấn cổ: chú giải nghĩa văn)



Bạn cần đăng nhập để bình luận