Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1700 - Nhân Sự Thế Gian Đều Chỉ Là Hạt Cải (8)



Chương 1700 - Nhân Sự Thế Gian Đều Chỉ Là Hạt Cải (8)




Lưu Lão Thành không nói nữa, không nói đến kết cục giữa mình và Hoàng Hám, hay kết cục của hóa ngoại thiên ma mà quay đầu lại.
Kết quả nhìn thấy một thanh niên đang ra sức cau mày, nhìn về phía xa, khóe miệng khẽ run lên.
Lưu Lão Thành cười, lắc đầu nói: “Xem ra cũng là người đã có cô nương mà mình thích, nhưng sau khi cuốn vào trong đó một lúc, ngươi sẽ rung động, không thể chống cự được nữa.”
Hai người tiếp tục tiến về phía trước, Lưu Lão Thành cảm khái nói: “Sở dĩ ta nói cho ngươi biết những chuyện này, dĩ nhiên là vì ta đã buông bỏ được, cũng là bởi vì ngươi có thể tìm ra được thân thế của Hồng Tô, đồng thời nguyên nhân thực sự của người khi đến đảo Cung Liễu này, chắc chắn tất cả mọi người trong hồ Thư Giản đều không thể đoán ra được, chỉ là vì một kẻ bị bỏ rơi không đủ quan trọng. Về phần câu trả lời cho câu hỏi của ngươi, ta có thể nói cho ngươi biết rằng dù là Hồng Tô hay Hoàng Hám thì nàng ấy đều phải chết, nếu không chướng ngại để ta có thể đột phá được vào Tiên Nhân cảnh lại là một đại kiếp nữa. Cho dù chỉ là “lỡ như”, ta cũng sẽ tự tay giết chết nàng ấy. Trên đại đạo cái gọi là “lỡ như” chính là chắc chắn. Đến lúc đó ngươi có thể thử xem có thể ngăn cản được ta không. Về phần sau khi giết ngươi, liệu có thê thảm như Đỗ Mậu hay không thì ha ha, thân là một kẻ Sơn Trạch Dã Tu, ai mà lại không giống như một con chó hoang ngồi canh đồ ăn dưới chân của phả điệp tiên sư, ăn cơm thừa canh cặn của người khác? Vừa ăn, vừa bị đánh đến sắp chết. Chẳng lẽ năm đó ta có thể làm được, khó khăn lắm mới đạt đến Thượng Ngũ cảnh, nhưng lại không dám làm nữa sao? Như thế có xứng làm con chó điên thật sự ở trong mắt của phả điệp tiên sư không?”
(Phả điệp: là quyển sổ ghi lại gia phả dòng họ. Ở đây ý chỉ người đứng dưới mọi người trong gia phả của tiên sư)
Trần Bình An im lặng.
Từ đầu đến cuối, một lão tu sĩ rất không giống "Lưu lão chủ của hồ Thư Giản" đã bắt đầu hung hãn: "Nếu ngươi dám nói ngươi muốn thử, ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ."
“Nếu ngươi muốn dựa vào Hồng Tô làm điểm khởi đầu để cùng ta vạch mưu cho đại nghiệp, lợi dụng thủ đoạn cơ hội để đạt được mục đích thầm kín nào đó của mình, thì kết quả chỉ là bị ta dồn vào thế tuyệt vọng, lựa chọn lập tức từ bỏ mà thôi. Ngươi có thực sự nghĩ rằng Lưu Lão Thành ta là một kẻ ngốc như Lưu Chí Mậu sao? Ta sẽ không trực tiếp đánh chết ngươi, nhưng ta sẽ đánh ngươi đến mức bốn năm năm nữa cũng không thể ra khỏi giường, đứng dậy trên mặt đất được nữa, tất cả mọi tính toán, mọi công sức vất vả của ngươi đều sẽ đổ sông đổ biển.”
"Nếu ngươi đổi một cách khác, xem xét thời thế, rõ ràng biết mình không thể cứu được Hồng Tô thì lựa chọn buông tay, nhưng nếu như đã chuẩn bị cho việc chịu thiệt hại nặng nề, đồng thời vì một nữ tử mà mình mới quen biết chưa được bao lâu mà sẵn sàng trả một cái giá rất lớn thì không sao, nhưng ở trong hồ Thư Giản này, dưới sự giám sát của Lưu Lão Thành ta, muốn làm người tốt, làm anh hùng, thì ngươi phải chuẩn bị việc bị ta báo thù. Cứ yên tâm, nó sẽ còn khó chịu hơn cả việc ta đánh ngươi đến mức mấy năm sau cũng không thể xuống giường được, dùng đao cùn cắt thịt ngươi sẽ không làm tổn thương quá lớn, có thể đi lại mà không gặp vấn đề gì, nhưng lại giống như một người tàn tật vậy, ta có rất nhiều thời gian để chơi với ngươi.”
"Trần Bình An, hiện tại đến phiên ta hỏi ngươi đáp án, ngươi sẽ làm như thế nào?"
Trần Bình An thở ra một hơi trầm: "Vậy ta sẽ chọn phương án thứ ba."
“Ông muốn giết Hồng Tô, ta không thể ngăn cản được, nhưng ta sẽ dựa vào tấm ngọc bài đó hút hết một nửa linh khí của hồ Thư Giản, đến lúc đó sẽ cho người nào đó ở Đại Lý ‘mượn’ cả tấm ngọc bài và linh khí."
Trần Bình An nhìn thẳng vào Lưu Lão Thành: "Mặc dù ta không biết tại sao ông thậm chí còn không thèm để tâm đến kỵ binh Đại Li, nhưng điều đó cũng có thể cho thấy rằng ông rất coi trọng hồ Thư Giản. Điều đó thật bất thường, chắc chắn không phải là một cuộc giao dịch, đây là gốc rễ đại đạo của ông. Cho dù ông có lên được đến Tiên Nhân cảnh, ông cũng sẽ không từ bỏ cơ nghiệp của mình, đồng thời chắc là ông có thể sẽ thuyết phục được Tống Thị của Đại Ly cho phép ông ở đây phân chia lãnh thổ. Càng như vậy, thì khi ta thực hiện lựa chọn thứ ba ông sẽ càng thảm hơn nữa.”
Trần Bình An dang tay ra: "Ngọc bài ở đây, hay là ông thử giật nó đi? Nếu không, thì ông giết ta ngay bây giờ, hoặc là phá hủy bổn mệnh khí phủ còn lại duy nhất của ta. Nhưng, xin lỗi, ngọc bài đã bắt đầu nuốt chửng toàn bộ linh khí và thủy vận của hồ Thư Giản."
Trên tấm ngọc bài trong suốt như pha lê, dòng chữ “Ta thiện dưỡng Hạo Nhiên khí” đã bắt đầu tỏa sáng rực rỡ.
Ở bốn phương tám hướng, lấy đảo Cung Liễu là trung tâm của vòng tròn, linh khí và thủy vận thực sự đã ngưng tụ thành các mạch nước, lần lượt đổ vào sáu ký tự đó.
Sắc mặt của Lưu Lão Thành tối sầm lại.
Trần Bình An nói: "Bây giờ đến lượt ông đưa ra lựa chọn rồi. Hoặc là đánh chết ta, linh khí của hồ Thư Giản sẽ hoàn toàn không còn nữa. Tất cả đều ở trong tấm ngọc bài mà ông không dám cầm, cầm rồi cũng không thể mở ra hoặc đóng lại được. Hoặc đánh ta đến sống dở chết dở, ta sẽ hấp thu thủy vận của nửa hồ Thư Giản. Hoặc chúng ta có thể nghiêm chỉnh thực hiện giao dịch, mỗi người lùi lại một bước, tranh thủ để các bên đạt được lợi ích tối đa. Điều kiện tiên quyết là thả ta rời khỏi đảo Cung Liễu, đợi cho đến khi ta trở về đảo Thanh Hạp an toàn, sau khi thi triển lệnh cấm đối với ngọc bài, nó sẽ có thể 'tự động tiến hành mở động phủ lúc ta chết'. Đến lúc đó chúng ta sẽ ngồi xuống bàn bạc một lần nữa, dù là đảo Thanh Hạp hay đảo Cung Liễu đều được."
Lưu Lão Thành chế giễu: “Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ tin ngươi có đủ bản lĩnh có thể khống chế được tấm ngọc bài này sao?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận