Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 662: Trong Hộp Có Hai Kiếm, Hàng Yêu '

Chương 662: Trong Hộp Có Hai Kiếm, Hàng Yêu 'Chương 662: Trong Hộp Có Hai Kiếm, Hàng Yêu '
Chương 662: Trong Hộp Có Hai Kiếm, Hàng Yêu Trừ Ma (3)
Lão ẩu cuối cùng nói nhỏ: "Phu nhân hôm nay tương đương với một nửa dâm từ thần linh, nhìn từ xa khí tượng Yên Chi quận thành, phát hiện hai ngày nay, mỗi đêm luôn có từng đợt từng đợt âm khí lượn lờ dâng lên ở trong thành, khiến cho phu nhân tâm thần không yên, mong rằng công tử sớm ra khỏi thành một chút, mặc kệ công tử thần thông quảng đại như thế nào, lão gia thường xuyên nhắc nhở, trên đường tu hành, cần thận sử thuyền vạn năm, chớ đừng xen vào mọi chuyện, cho dù nhiều lần hữu kinh vô hiểm, nhưng dù sao khó tránh khỏi chậm trễ tu hành, luôn không tốt."
Trần Bình An không chút do dự đồng ý nhận lời.
Đưa lão âu đến cửa quán trọ, lão âu cười nói: "Duy nguyện công tử đi xa trôi chảy, bình an."
Từ đầu tới cuối, lão âu đều không nhìn hồ lô rượu màu đỏ thắm bên hông Trần Bình An.
Trần Bình An nhìn theo bóng người lão âu biến mất giữa biển người, xoay người chạy chậm về phòng hán tử râu quai nón, gọi Trương Sơn Phong tới, Trần Bình An kể chuyện lão âu phát hiện khí tượng trong thành Yên Chi quận khác thường, đại khái nói một hồi. Hán tử cầm chuôi đao bên hông, gật đầu nói: "Cái này cũng là điều ta lo lắng nhát, lúc trước không nói cho các ngươi, là sợ hai người các ngươi trẻ tuổi nhiệt huyết dâng trào, nhát định nhúng tay vào vũng nước đục này, nếu thật sự là yêu ma quấy phá, dám cả gan công nhiên hành hung ở trong quận thành, hoàn toàn không xem ba vị thần tiên trong Thành Hoàng Các và Văn Võ miếu ra gì, tất nhiên là đại ma đầu khó lường, với đạo hạnh ngươi ta ba người, nói không chừng làm bữa ăn cho người ta còn không đủ nhét kẽ răng, nhưng quận thành một quốc gia, địa bàn lớn như vậy, thường thường tàng long ngọa hỗ, cũng có cao thủ tọa trấn, thật sự nếu đánh nhau, chiếm cứ thiên thời địa lợi, chưa chắc không có phần thắng. Nói đến cùng, vẫn là phải xem triều đình Thải Y quốc cùng sơn thượng quan hệ như thế nào."
Trần Bình An hỏi: "Giang hà thủy thần cùng với sơn nhạc thần linh gần Yên Chi quận thành nhất, đại khái có xa lắm không? Thực sự xảy ra chuyện, bọn họ có thể đuổi tới trước tiên hay không?”
Hán tử râu quai nón khẽ cân nhắc, tính toán một phen,"Thuỷ thần cách nơi đây ba trăm dặm, nam nhạc chính thần đại khái khoảng bảy trăm dặm. Chỉ là sơn nhạc thần linh Thải Y quốc tu vi cũng sẽ không cao lắm, dù sao lãnh thổ quá nhỏ, xa xa không thể so với những vương triều bản đồ mở mang, cho dù đình đám nhất cũng chỉ là Động Phủ cảnh trong ngũ cảnh."
Trương Sơn Phong nhíu mày nói: "Như vậy một khi rời khỏi địa giới sơn nhạc, chiến lực chẳng phải cũng chỉ tương đương với Luyện khí sĩ cảnh thứ năm?"
Từ Viễn Hà bát đắc dĩ nói: "Thiên địa quy củ chính là như thế, không có biện pháp.”
Trương Sơn Phong hỏi: "Có thể thông báo với phụ thân Lưu Cao Hoa hay không, tốt xấu là Thái Thú quận thành, trước đó vị Mã tướng quân đóng quân ở phụ cận quận thành kia, nhìn cũng là người trong tu hành. Nếu sớm có sự chuẩn bị, nói không chừng có thể để cho yêu ma tai họa âm thầm ẩn núp biết khó mà lui."
Từ Viễn Hà thở dài,"Không phải là ta hù dọa các ngươi, cũng không phải Từ mỗ ta tham sống sợ chết, chuyện này thực khó giải quyết, không nói đến quận thành bên kia nhất định sẽ không tin, cho dù Thái Thú cùng tướng quân đều tin, nguyện ý mạo hiểm nói dối quân tình, chịu mạo hiểm thật lớn sau này bị tước đi quan mũ, hoả tốc thông báo triều đình, như vậy các ngươi có biết hay không, tin tức từ quận thành truyền đến kinh thành Thải Y quốc, lại đến lục bộ nha môn xét duyệt, ngự thư phòng quyết nghị, cuối cùng đến triều đình ban bố thánh chỉ, bí mật hiệu lệnh sơn thuỷ thần linh cứu viện quận thành, chuyện này cần hao phí bao lâu thời gian? Lại nói lui một bước, thánh chỉ đã hạ, Luyện khí sĩ trên núi, sơn thuỷ thần linh phụ cận đều rời khỏi địa bàn tới đây, một khi toàn bộ gió thổi cỏ lay, quận thành bị yêu ma đạo pháp thâm hậu trước tiên hành động, đại lược một phen, nghênh ngang rời đi, như vậy đến cuối cùng, thu hậu toán trướng (1), món nợ này tính cho ai?"
(1) Thu hậu toán trướng: ví như chờ chuyện xảy ra đến cuối cùng mới phán đoán là do ai
Từ Viễn Hà chỉ chỉ đạo sĩ trẻ tuổi cùng thiếu niên đeo hộp gỗ,"Các ngươi tin hay không, đến lúc đó ba người chúng ta sẽ bị xem là đồng đảng thông đồng một giuộc cùng yêu ma? Người tố giác buộc tội chúng ta, không phải Lưu quận thủ, sẽ là vị Mã tướng quân kia, kết quả tệ hơn, là yêu ma ngay từ đầu đã có mưu đồ khác, là muốn điệu hỗ ly sơn, đến lúc đó chúng ta bên này gió êm sóng lặng, một tiên gia môn phái nào đó, hoặc là châu quận đại thành nơi khác bị lật lên tận trời, chỉ sợ ba người chúng ta cũng không cần người khác tố giác, sẽ ngay lập tức trở thành tặc nhân giết không tha của Thải Y quốc."
Đạo sĩ Trương Sơn Phong vẻ mặt dại ra, có phần như không thể tin được.
Từ Viễn Hà rót một chén rượu, cảm khái nói: "Không cần cảm thấy những gì ta nói là chuyện giật gân, khiến cho người ta khóc không ra nước mắt, chẳng những ta chính mắt nhìn thấy, cũng từng tự mình trải nghiệm, một vài bằng hữu đã chết vì hai chữ "hảo tâm" nồi lên...
Từ Viễn Hà chỉ chỉ túi đồ cách đó không xa, lạnh nhạt nói: "Sự tình cụ thể không nói, dù sao bốn bằng hữu, cuối cùng chỉ sống sót một mình Từ Viễn Hà, trong đó một người ngay cả thi thể cũng không còn, còn lại hai người tốt xấu còn có thể để cho ta nhặt xác, hai đống tro cốt, một phần đã đưa cho người nhà hắn, còn dư lại một phần kế tiếp, chính là nguyên nhân lần này ta đi Thanh Loan quốc." Khó trách lúc ấy ở cổ trạch, hán tử râu quai nón hai lần để cho Trương Sơn Phong cùng Trần Bình An nhanh chóng rời khỏi.
Trần Bình An đột nhiên hỏi một ván đề,"Từ đại hiệp, ngươi hối hận lựa chọn lần đó sao?"
Hán tử cúi đầu rầu rĩ uống hớp rượu, sau đó ngắng đầu, nhếch khóe miệng,"Người đã chết, không biết, dù sao người còn sống, đã sắp chết vì hối hận."
Có thể đây là lần đầu tiên vị đao khách đầy ngập hào khí này không hào khí như thé.
Trần Bình An không có nói trắng ra nên ở lại, hoặc là rời khỏi.
Lúc trước mang theo Lý Bảo Bình bọn họ đi xa Đại Tùy du học, Trần Bình An quyết định mọi chuyện, là cần hắn làm như vậy, không chấp nhận được hắn toát ra chút nhát gan cùng do dự.
Hôm nay cô độc du lịch giang hò, đã không cần Trần Bình An nhất định phải vì người khác làm cái gì nữa.
Trương Sơn Phong hiển nhiên thúc thủ vô sách, tả hữu nhìn xung quanh, hỏi: "Làm sao bây giờ?"
Từ Viễn Hà lâm vào trầm mặc, uống từng ngụm rượu không ngừng.
Trần Bình An lại hỏi: "Nếu lưu lại, gặp gỡ chuyện gì, ba chúng ta mạnh mẽ xuất đầu, có phải vô cùng có khả năng tự bảo vệ mình cũng thành vấn đề hay không?"
Từ Viễn Hà cần thận tìm kiếm từ ngữ, chậm rãi nói: "Sợ là sợ đối phương nội ứng ngoại hợp, lấy hữu tâm thắng vô tâm, đổi lại là ta, nhát định sẽ nghĩ cách áp chế thần linh văn võ hai miếu, huống chỉ xem ra, nơi đây văn võ thần linh chịu ảnh hưởng của trận pháp cổ trạch cùng dâm từ sơn thần, thực lực từ lâu đã không đủ, rất dễ dàng xuất hiện bại lộ, cũng may trước đó khi ta tiến vào Thành Hoàng miếu, xem hương khói, kiến trúc vận mệnh và khí tượng, hình như không tệ...”
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận