Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 932: Trên Núi Dưới Núi (3)

Chương 932: Trên Núi Dưới Núi (3)Chương 932: Trên Núi Dưới Núi (3)
Chương 932: Trên Núi Dưới Núi (3)
Lục Đài thở dài, "Cái này là ta chiếm tiện nghi, cảm thấy mình sống không quá phúc hậu, cho nên mới suy nghĩ ra một biện pháp, để cho mình vừa kiếm được một món lời khủng, vừa có thể an lòng thoải mái."
Trần Bình An dở khóc dở cười, "Ngươi rảnh quá không có gì làm à?”
Trần Bình An rút ra trường kiếm bên người, đưa sang hướng Lục Đài, đại khái nói những điều khác thường sau khi một kiếm xuyên tim, Lục Đài khoát tay, không tiếp lấy bội kiếm "Si Tâm" của Đậu Tử Chị, gọn gàng dứt khoát nói: “Căn bản không cần ta bắt tay vào nghiên cứu, cũng biết là con đường bàng môn tả đạo mà thôi."
Trần Bình An sửng sốt một chút,"Đúng rồi, trước đó hán tử kia nói 'giao thử', là có ý gì?"
Lục Đài cười tửm tỉm nói: "Về sau đi thanh lâu nhiều đi, uống nhiều hoa tửu sẽ biết."
Trần Bình An không thèm nhìn hắn trêu ghẹo, hoành kiếm ở phía trước, chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ, một làn thu thủy vấn lương lòng người, tựa như ánh sáng bốn phía đều ngưng tu ở phía trên thân kiếm.
Lục Đài giải thích: "Dù sao có thể bán được không ít tiền."
Trần Bình An gật gật đầu, không nghi ngờ việc này.
Tôn tử của Tống Vũ Thiêu Kiếm Thánh Sơ Thủy quốc từng tiêu hết chín trăm đồng Tuyết Hoa tiền, có tình chạy tới cửa ra tiên gia giáp giới hai nước, mua một thanh đoản kiếm đúc trên núi, hao phí không ít của cải của sơn trang.
Tống lão tiền bối võ đạo cảnh giới không chênh lệch nhiều so với Đậu Tử Chi.
Nhưng mà hai người thân là kiếm khách đứng đầu giang hò, gốc rễ lập thân và kiếm thuật chân ý, đều có khác biệt quá lớn.
Tống Vũ Thiêu thân là một vị kiếm đạo tông sư uy chắn giang hồ, không có điểm tựa nào, chỉ có một kiếm.
Ở điểm này, Đậu Tử Chi cũng giống như thế, bỏ hết công phu lên trên một thanh bội kiếm.
So với Luyện khí sĩ chỉ hận pháp bảo không đủ nhiều quả thật cách biệt một trời một vực.
Về phần kiếm tu không ở giang hồ mà ở trên trời, thẳng thắn dứt khoát nhất, theo đuổi một kiếm phá vạn pháp.
Trần Bình An lại hỏi về thuật pháp lão trận sư vỗ nát phù lục sau đó đời đi, Lục Đài cũng là lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy, nhưng không phải lần đầu tiên nghe nói, vị đệ tử Lục thị này kiến thức uyên bác, rủ rỉ nói, nhân tiện cũng kế cho Trần Bình An biết một ít phù lục phối hợp cùng trận pháp. Trần Bình An mới biết được thì ra hai tắm Súc địa phù sử dụng "chồng lên", có thể phát huy ra hiệu quả không tưởng được.
Thuật pháp thần thông trên núi, quả thật thiên kì bách quái.
"Gần xong rồi, thương thế đã được áp chế, kế tiếp chỉ cần yên lặng điều dưỡng là được."
Lục Đài đứng lên. cũng dùng đầu ngón tay "nắm lấy" pháp bào màu vàng, tùy tay ném cho Trần Bình An, Trần Bình An chỉ cần mở ra hai tay, Kim Lễ tựa như có tỳ nữ hầu hạ chuyện mặc xiêm y, tự động mặc lên trên người.
Lục Đài thu hồi ngọc hốt màu xanh đậm vào trong tay áo, cười nói: "Phân chia tang vật, sợ nhất cái gì?"
Lục Đài tự hỏi tự đáp,"Chia của không đều, đấu đá lẫn nhau. Cho nên ta đã tính toàn rồi, hiện tại ta thiếu Trần Bình An ngươi một nửa ngọc hốt, nếu như quy đổi thành Tuyết Hoa tiền..."
Lục Đài đôt nhiên ai u môt tiếng, che ngực, mặt co mày cáu nói: "Nhắc đến chuyện này là ta vẫn cảm thấy hơi đau lòng.”
Trần Bình An đánh bốp một cái lên đầu Lục Đài, cười mắng: "Đồ khi."
Trên Lạc Phách Sơn, Ngụy Bách thường xuyên làm việc này đối với tiêu đồng áo xanh.
Lục Đài sửng sốt một chút, không so đo cùng Trần Bình An.
"Trước tiên để ta quan sát động tĩnh xung quanh, đừng vội bỏ đi."
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Trần Bình An nói xong rồi bắn lên trên cành cao, đưa mắt trông về phương xa bốn phía.
Lục Đài ngắng đầu nhìn, do dự một chút, rốt cuộc vẫn là lấy hét can đảm đứng ở trên nhánh cây, chỉ là không quên một tay đỡ lấy thân cây, mới cảm thấy hơi an tâm.
Trần Bình An một tay cầm Si Tâm, một tay tháo xuống hồ lô dưỡng kiếm, hiếm hoi uống một hớp rượu, Lục Đài, thật ra ta biết, nếu không giết Mã Vạn Pháp, hậu hoạn vô cùng, chặng đường kế tiếp sẽ rất phiền toái. Một Luyện khí sĩ quyết tâm phải chết sẽ rất khó đánh, ta từng lĩnh giáo ở Sơ Thủy quốc. Cho nên ta có thanh kiếm này là đủ rồi, ngươi không cần cho ta thêm Tuyết Hoa tiền."
Lục Đài đang muốn nói chuyện.
Trần Bình An quay đầu mỉm cười nói: "Nhưng mà sau khi quen biết ngươi, ta càng cảm thấy không thể chỉ nói đạo lý của mình, mọi sự sợ nhất là đi tới cực đoan, nếu như ngươi thật sự lương tâm bát an, tiền, ta sẽ nhận.”
Lục Đài không nói gì thêm, dứt khoát tựa lưng vào thân cây, cười lấy ra gương đồng, nhìn trái nhìn phải, bắt đầu cẩn thận chải vuốt sợi tóc nơi thái dương, ngâm nga khúc dân gian. Người không tiền bát nghĩa chẳng giàu, ngựa không cỏ ăn đêm chẳng béo.
Trần Bình An chịu không nỗi cảnh này, không nhìn y nữa, đột nhiên nhíu mày nói: "Có người đang đi về hướng bên này."
Lục Đài nhìn theo tầm mắt Trần Bình An, nhanh chóng tiếp tục soi gương trang điểm,"Một giang hồ mãng phu mà thôi, hẳn là người của tòa thành kia. Ngươi mặc Kim Lễ, đứng cho bọn họ chém mấy chục đao cũng không sao hết."
Trần Bình An nói: "Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nếu ngươi đi lại không bi trở ngai chúng ta sẽ lên đường tiếp tục đi về hướng bắc."
Lục Đài do dự một chút, dò hỏi: "Chúng ta có thể dừng bước tu dưỡng vài ngày hay không?”
Trần Bình An gật gật đầu,"Cũng được."
Một đội ngũ, từ tòa thành tiến vào núi rừng, thân hình mạnh mẽ, người người đều là người luyện công phu trụ cột vững chắc.
Chẳng qua loại vững chắc này, chỉ là đối với giang hồ võ phu mà thôi.
Người cầàm đầu. là môt lão giả nho nhã thanh sam râu dài, hô hấp lâu dài, bước chân nhẹ nhàng, hẳn là cao thủ Nội gia quyền.
Hai người trẻ tuổi phía sau, một nam một nữ, đều ở tuổi đôi mươi, quần áo hoa mỹ, nam tử tuấn dật, nữ tử dịu dàng, hai người giống nhau ba bốn phần, hẳn là huynh muội.
Nam tử lưng đeo cung giác, nữ tử mang giày bít mũi thêu cẩm tú, cổ tay có một kim xuyến tinh xảo hình rắn, đúng là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.
Phí sau nữa là hơn mười tùy tùng thanh tráng, đều mặc quần áo đơn giản gọn gàng bó sát người. Sau đó ở giữa núi rừng, bọn họ nhìn thấy hai công tử trẻ tuổi nghênh diện đi tới, mọi người lập tức dừng bước không đi về phía trước nữa, ai nấy đều cầm binh khí, tràn ngập cảnh giác và kiêng kị.
Lão nhân cầm đầu cười chắp tay ôm quyền nói: "Tại hạ Hà Nhai quản sự Phi Ưng Bảo, không biết hai vị công tử có từng nhìn thấy phụ cận có bóng người tiên sư cùng yêu ma?"
Lục Đài cười tủm tỉm nói: "Trên đời này làm gì có thần tiên yêu ma? Lão tiên sinh đang nói giỡn hay sao?”
Lão nhân á khẩu không trả lời đươc. Cô gái trẻ tuổi kia gặp được Lục Đài giống như tiên nhân được miêu tả trong sách, ánh mắt sáng ngời, nhất thời thần thái phấn chắn.
Huynh trưởng của cô càng thêm lão luyện thành thục, đánh giá xem xét kỹ hai vị khách không mời mà đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận