Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 792: Chân Thành Động Lòng Người Cũn

Chương 792: Chân Thành Động Lòng Người CũnChương 792: Chân Thành Động Lòng Người Cũn
Chương 792: Chân Thành Động Lòng Người Cũng Tổn Thương Người (8)
Phù Nam Hoa đương nhiên sẽ không tin hoàn toàn, nhưng mà ý tứ đại khái của Phù Huề, Phù Xuân Hoa không dám nói bậy, Phù Nam Hoa từ đầu tới đuôi, cần thận nghe những lời thuật lại của tỷ tỷ Phù Xuân Hoa, vừa muốn đứng dậy theo thói quen bước đi thong thả suy ngẫm ván đề, đột nhiên ngồi trở lại ghế dựa, lạnh nhạt nói: "Đệ đã suy nghĩ kỹ rồi, diệt trừ Trần Bình An!"
Phù Xuân Hoa bắt đầu cười bẻ các khớp ngón tay,"Trịnh chưởng quây hiệu thuốc bắc Khôi Trần, võ phu ít nhất bảy cảnh đỉnh phong, thậm chí có khả năng là đại tông sư bát cảnh, giao hảo rất tốt với nội thành Phạm gia, hơn nữa Tôn gia của Tôn Gia Thụ, trong đó có một vị tôn thị lão tổ tổ trạch Nguyên Anh cảnh, tuy ba vị Kim Đan còn lại, nếu không phải tổ trạch chịu khổ, sẽ không cần ra tay, nhưng mà đến mức vạn bất đắc dĩ, Tôn Gia Thụ quá nửa có thể thuyết phục ba người ra tay, hơn nữa nội thành khách khanh Tôn thị cung phụng, Nam Hoa, đệ thật sao không lo lắng suy xét?"
Phù Nam Hoa sắc mặt lạnh nhạt,"Đệ chỉ muốn làm như thế nào để lấy cái giá phải trả thật nhỏ, giết chết thiếu niên Đại Ly kia."
Phù Xuân Hoa vừa cười nói: "Đại hôn của đệ sắp diễn ra, không sợ xảy ra biến số? Hơn nữa thiếu niên kia nếu là xuất thân Ly Châu Động Thiên, cho dù là con dân Đại Ly, không sợ việc này ý nghĩa sâu xa, làm xấu đi ấn tượng của Phù gia Lão Long thành trong cảm nhận của Hoàng đề Đại Ly?"
Phù Nam Hoa chỉ là suy nghĩ sâu xa không nói.
Phù Xuân Hoa cuối cùng thản nhiên cười"Phù Nam Hoa, cuối cùng đệ nên suy nghĩ một chút, tỷ tỷ nói những lời này, đến cùng là hy vọng đệ dứt khoát ra tay, hay là mong đệ đừng khư khư có chấp."
Phù Nam Hoa chỉ là trầm ngâm không nói.
Phù Xuân Hoa ý cười càng ngày càng nhạt, cuối cùng rõ ràng không có chút ý cười, lạnh lùng nhìn phía đệ đệ ngang trời xuất thế, một phế vật ăn luôn cả tòa núi vàng núi bạc của gia tộc cũng mới thứ sáu cảnh mà thôi, còn dám hy vọng xa vời bảo tòa thành chủ Lão Long thành? Cũng xứng cùng mình và Phù Đông hải hai vị Kim Đan cảnh tranh đoạt chiếc áo choàng đó?
Phù Nam Hoa thu hồi suy nghĩ, chậm rãi đứng dậy, động tác như mây trôi nước chảy, khí độ ung dung, hắn mỉm cười,"Phù Xuân Hoa, những chuyện xấu giữa tỷ cùng Phù Đông Hải, cũng không chỉ một mình mẫu thân tỷ biết, nhưng đệ rất ngạc nhiên, những chuyện xâu giữa Phù Đông Hải với thị nữ bên cạnh tỷ, tỷ có biết hay không?"
Phù Xuân Hoa nhếch miệng cười,"Đệ đệ tốt, chờ ta hoặc là Phù Đông Hải trở thành thành chủ, nhất định sẽ nuôi dưỡng đệ thật tót."
Phù Nam Hoa giống như hoàn toàn không nghe rõ uy hiếp trong đó, sái nhiên cười nói: "Irước khi tới lúc đó, tỷ đệ chúng ta vẫn phải chân thành hợp tác, mưu tính một chút giết chết Trần Bình An như thế nào mới được, đúng không? Dù sao hiện tại căn bản tỷ cũng không đoán ra tâm tư của phụ thân, không hiểu rõ lựa chọn này của đệ, đến cùng là đi hướng gân tới vị trí gia chủ, hay là rời xa, huống chi việc này, phụ thân khảo nghiệm đệ đồng thời cũng đang khảo nghiệm tỷ, tỷ tỷ tốt, tỷ phải ngàn vạn cần thận ứng đối al"
Phù Xuân Hoa nheo mắt lại, thần sắc âm trầm.
Phù Nam Hoa đứng lên sau, quay đầu nhìn phía phương hướng đại môn, ở trong lòng yên lặng nói: "Tôn Gia Thụ, ngươi vì một Nguyên Anh cảnh mà bán đi một Trần Bình An thiếu chút nữa giết chết ta, khoản mua bán này đáng giá sao? Hay là nói..."
Nghĩ đến đây, Phù Nam Hoa nhẹ nhàng lắc đầu, không có khả năng, Tôn Gia Thụ cũng không phải đồ điên.
Nhưng nếu quả thật vạn nhát?
Mãi đến giờ phút này, Phù Nam Hoa mới bắt đầu thấy do dự, trong lòng càng ngày càng bực bội.
Mà Phù Xuân Hoa nhìn đệ đệ mình nhìn nó trưởng thành từ thuở nhỏ, lại đột nhiên trở nên xa lạ, rốt cuộc có một chút kiêng kị.
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Phù Huề một mình ngự phong bắc đi, sau hơn ngàn dặm, dừng bóng người lại, cuối cùng rơi xuống phía trên một chiếc độ thuyền đến từ Đại Ly Long Tuyền Ngô Đồng sơn.
Bên trên là vị Mặc gia hào hiệp Hứa Nhược, hoành kiếm ở sau người, còn có một vị phó sơn trưởng thư viện Lâm Lộc xuất thân lão giao.
Có hai người này tọa trấn độ thuyền, cho dù là đi hướng Đảo Huyền sơn, đều dư sức.
Người mà hai người hộ tống là một thiếu niên một cô gái, chuẩn xác mà nói, là một mình hoàng tử Đại Ly tống mục.
Cô gái tên là Trĩ Khuê, sau khi nàng cụp mắt đi theo phía sau công tử "Tống Tập Tân" nhà mình, từ đầu tới đuôi, cô gái đều không liếc mắt nhìn Phù Huèề lấy một cái, có thể là Phù Huề không có mặc lão long bào, hơn nữa vị thành chủ Lão Long thành này cũng không tự báo danh hiệu gì hết, cùng kiếm tiên Hứa Nhược đứng ở đầu thuyền hàn huyên trò chuyện khách sáo, cho nên nàng không nhận ra?
Chiếc độ thuyền trực tiếp xuyên qua biển mây trên không đầu tường, sau đó dừng ở bên trong Phù thành.
Sau khi Phù Huêề tự mình sắp xếp chỗ ngủ lại cho những khách nhân Đại Ly xong, đi vào tư dinh của Phù Nam Hoa, phát hiện cậu con trai này thần sắc uêễ oải tựa lưng vào một cột long nhiễu lương.
Phù Huề hỏi: "Như thế nào mà trên dưới Phù gia không hề có động tính gì?"
Phù Nam Hoa ngắng đầu, nhìn phía phụ thân,"Con đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, hình như làm như thế nào cũng đều là sai. Phù gia, Lão Long thành, Đại Ly, Ly Châu Động Thiên, Tôn Gia Thụ, Phù Đông Hải Phù Xuân Hoa..."
Phù Nam Hoa đột nhiên cười lên,"Vậy ngươi có biết hay không, thật ra mặc kệ ngươi làm cái gì, ngươi đều là thành chủ kế nhiệm của Lão Long thành?"
Phù Nam Hoa vẻ mặt dại ra.
Phù Huề nghiêng người, cúi đầu, giống như đang tất cung tất kính nghênh đón người nào đó.
Một cô gái không kiêng nễ gì hấp thu từng ngụm lớn "Long khí”, tựa như chếnh choáng say đi vào đại đường, sau đó đặt mông ngồi trên ghế, nàng nâng lên hai tay, vỗ nhẹ bàn tay.
Một chiếc long bào hiện lên ở phía sau nàng, sương mù hôi hỏi, như là đang dùng hơi nước để giặt sạch quần áo vậy.
Sau đó nàng đứng lên, chiếc long bào tự động mặc vào người nàng, chín con kim long hải vân bên trên, bắt đầu lưu chuyển du động rất sống động.
Nàng đá rơi giày xuống, ngồi xếp bằng trên ghé, khoác chiếc long bào quá mức rộng thùng thình kia, có vẻ có chút buồn cười, nàng nhăn mặt tủi thân uất ức nói: "Sau khi không còn cấm chế của Ly Châu Động Thiên, còn phải giả vờ mình là một con kiến, thật vất vả a. Hết cách rồi, tạm thời ta còn chưa đánh lại một số người trong bọn họ, đạo sĩ thối, Nguyễn Cung, Tống Trường Kính, vị Mặc gia cự tử sâu không lường được kia, kiếm tu Hứa Nhược, vân vân vân vân... Ài, tóm lại rất nhiều người, quên đi, không đề cập tới chuyện này nữa. Vẫn là nơi này tốt, không hồ là nơi phong thuỷ bảo địa đệ nhất năm xưa đỗ bộ Bảo Bình châu... Long khí trải qua nhiều năm duy hộ như vậy, còn lại không ít, Phù gia các ngươi làm không tệ, về sau khẳng định có thưởng, có thưởng thật hậu hĩnh!"
Phù Nam Hoa nhìn cô gái gương mặt trẻ con rất quen thuộc, sau đó lại quay đầu nhìn phụ thân vẻ mặt bình tĩnh, cuối cùng lại nhìn chằm chằm chiếc lão long bào tổ truyền.
Phù Nam Hoa phát hiện trước đó mình thiếu chút nữa điên thôi, lần này mới là thật sự điên rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận