Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1609 - Quyền Kiếm Có Thể Buông, Ngắm Nhìn Một Con Đường (2)



Chương 1609 - Quyền Kiếm Có Thể Buông, Ngắm Nhìn Một Con Đường (2)




Vốn cho rằng có thể lôi kéo làm quen chưởng quỹ tiên sinh này, lăn lộn quen mặt rồi nói không chừng ông ta sẽ có thể nhân họa được phúc, từ đây gây dựng vây cánh trong Xuân Đình phủ này, không dám chờ mong sẽ được lên như diều gặp gió, nhưng tìm được một nơi thu lợi béo bở cũng không được à? Ai mà ngờ vị chưởng quỹ tiên sinh này là kiểu chủ nhân khó xơi, dù hắn đã dùng đủ thủ đoạn, lấy lòng đủ kiểu nhưng hắn lại đóng vai chim non giang hồ nghe không hiểu ý nghĩa câu nói của người lạ, hoặc là đóng vai ngu si đần độn, khiến người ta từ bỏ hy vọng, có lẽ trong mắt hắn chỉ xem trọng mấy tên thiên chi kiêu tử như Lữ Thải Tang hay ma đầu Cố Xán kia thôi, trong lòng thầm chướng mắt mấy tên Động Phủ cảnh không có tiền đồ như lão, thật sự đáng hận.
Trần Bình An chầm chậm bước đi, hắn đi đường vòng qua núi, đi đến trước của phủ đệ của mấy tu sĩ tiên gia cung phụng của Thanh Hạp đảo kia, lại vòng về đường cũ, đến mức khi trở lại sơn môn Thanh Hạp đảo thì trời đã dần hoàng hôn.
Trần Bình An nhìn về phía xa, trông thấy nữ tu trẻ tuổi của phủ đệ Xuân Đình kia, nghe nói là tỳ nữ thiếp thân của mẫu thân Cố Xán. Hai tay cô xách một hộp cơm xinh đẹp tinh xảo, duyên dáng yêu kiều đứng ở cửa phòng, lão tu sĩ canh cổng đang cúi người khom lưng đứng bên cạnh, giống như đang cười làm lành xin lỗi.
Trần Bình An bước nhanh tới, nhận lấy hộp cơm từ tay nữ tu trẻ tuổi kia rồi nói cảm ơn một tiếng, vị cô nương Xuân Đình phủ có gương mặt trắng như trứng ngỗng kia cũng làm lễ vạn phúc với Trần tiên sinh rồi không nói thêm gì, khoan thai rời đi.
Trần Bình An trở lại phòng mở hộp cơm ra, đặt toàn bộ thức ăn lên trên bàn, còn có hai chén cơm, cầm đũa lên, ăn chậm nhai kỹ.
Cuối cùng, hắn lại thu dọn chén đũa, để hết vào lại hộp cơm rồi đậy nắp hộp lại.
Sinh tử đại sự, đúng sai thị phi không phải là thứ mà chỉ cần có lý do, có cớ là làm được. Cố Xán có thể thầm thuyết phục bản thân mình thì cũng giống như chữ trên mặt giấy kia, có thể bị xóa mất bất cứ lúc nào.
Khổ thay Cố Xán không nhận sai, không nghĩ là mình sai mới làm cho lòng Trần Bình An trở nên bế tắc.
Nếu như mình đã không thể nào bỏ mặc Cố Xán được, vậy thì cũng sẽ không chỉ vì chút thói quê lệ làng mà phủ định cái đúng và sai trong lòng Trần Bình An hắn, phủ nhận lại những đạo lý không thể thấp hơn được nữa trong ngõ Nê Bình, Trần Bình An nhất định phải tự đi bước đầu tiên về phía trước, có ý muốn sửa sai và bù đắp, bản thân Trần Bình An trước tiên nhất thiết phải lui lại một bước, phải thừa nhận mình không đủ đúng trước, vạn câu đạo lý không nói được thì đổi sang một con đường khác, vừa đi vừa hoàn thiện những suy nghĩ trong lòng mình, cuối cùng vẫn hi vọng Cố Xán có thể biết sai.
Lui một vạn bước mà nói, chỉ có trời là không lên được mà thôi. Trời là trường sinh bất hủ, không có ngọn núi nào không thể leo, núi cũng chính là đủ loại khúc mắt của thế gian.
Trần Bình An muốn đối diện với những khúc mắc trong lòng này, khúc mắc của bản thân hắn, một người suýt chết lại quan tâm những người đã chết khác, còn những người đang sống, những điều đã định sẵn sẽ mài mòn những khổ nạn nhân gian như vạn cổ đao trong lòng người.
Nếu phạm sai lầm, chỉ đơn giản là hai kết quả, một là sai đến cùng, hai là từng bước sửa chữa lỗi lầm. Vế trước có thể làm cho người ta vui vẻ thoải mái trong lúc nhất thời hoặc là cả một đời, cùng lắm thì trước khi chết lại nói một câu chết thì chết vậy, đời này không lỗ. Người trên giang hồ còn thích huênh hoang câu mười tám năm sau lại là anh hùng hảo hán, vế sau sẽ làm cho người ta lao tâm lao lực hơn, nhưng phí sức cũng chưa chắc được an lòng.
Mười người trồng cây dương, một người nhổ cây dương, vậy sẽ không còn cây dương nào nữa.
Trần Bình An muốn đi nghiệm chứng hai mặt trái ngược của câu nói này, về phần đúng hay sai, bất luận cuối cùng có kết quả như thế nào thì cũng nên gác lại những đạo lý trong sách.
Vào lúc này.
Điều mà Trần Bình An có thể làm ngay chẳng qua cũng chỉ có thể khiến cho Cố Xán thoáng rụt rè lại trong phút chốc, không tiếp tục đại khai sát giới bừa bãi nữa.
Hắn đã nói với Cố Xán nhiều như vậy, cuối cùng còn làm cho Trần Bình An có cảm giác như mình đã nói hết đạo lý cả đời này vậy, may mà mặc dù Cố Xán không đồng ý nhận sai nhưng cuối cùng thì trong lòng hắn Trần Bình An cũng không phải là người bình thường, cho nên cũng đã có hơi thu lại sự ương bướng ngang ngược của mình, không dám quá đáng kiểu “ta bây giờ là một tên ma đầu thích giết người”, tiếp tục đi quá xa nữa. Dù sao thì trong mắt Cố Xán, hắn vẫn muốn thường xuyên mời Trần Bình An đi đến toà nhà mới phủ đệ Xuân Đình này, cùng hai mẹ con bọn họ, còn có Tiểu Nê Thu cùng nhau ngồi vào bàn ăn cơm, Cố Xán cần nỗ lực làm chút gì đó, quy tắc của kiểu giao dịch này rất thực tế, có thể làm được ở Thư Giản hồ, thậm chí có thể nói là vô cùng thuận lợi.
Cho nên tiếp theo đó, Trần Bình An lấy một cái ngọc bài cung phụng của Thanh Hạp đảo từ chỗ Điền Hồ Quân treo ở bên hông, ngày thứ hai bắt đầu dạo quanh bốn phía Thanh Hạp đảo, nói chuyện phiếm với người khác.
Vào ngày quần hùng hội tụ ở Cung Liễu đảo, đề cử ra quân vương giang hồ đó, Trần Bình An thậm chí còn mượn cả một chiếc đò của Thanh Hạp đảo, một lần nữa mặc pháp bào Kim Lễ, đeo thanh kiếm tiên ở trên lưng, bắt đầu một thân một mình, dùng thân phận cung phụng của Thanh Hạp đảo để nói với bên ngoài rằng mình là Luyện Khí sĩ tiểu thuyết gia thích sáng tác du ký sơn thủy, dùng thân phận buồn cười chưa từng xuất hiện trong lịch sử Thư Giản hồ bao giờ để bắt đầu đi thăm thú các đảo bên ngoài phạm vi Thư Giản hồ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận