Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 851: Nhân Gian Mọi Sự Nhỏ Như Lông (

Chương 851: Nhân Gian Mọi Sự Nhỏ Như Lông (Chương 851: Nhân Gian Mọi Sự Nhỏ Như Lông (
Chương 851: Nhân Gian Mọi Sự Nhỏ Như Lông (1)
Những giấy dán hỉ khánh trên cửa số lò gốm, đều do hắn thức đêm một mình dùng kéo cắt, cho dù là phố hạng phụ nhân nhìn thấy đều phải mặc cảm, trời mới biết nếu hán tử thật sự là nữ tử, nữ hồng thì sẽ tốt đến thế nào?
Trần Bình An lúc ấy đương nhiên thực chán ghét tên ẻo lả nói chuyện tốn hại âm đức, chỉ là sợ mình một khi không thu được tay sẽ một quyền đánh cho hắn chết khiếp, ngay lúc đó Trần Bình An đã đi theo lão nhân đi khắp sơn sơn thủy thủy xung quanh trấn nhỏ, đốn củi đốt than như cơm bữa, hơn nữa từ lâu đã là mỗi ngày luyện tập cách thổ nạp của Dương lão nhân, khí lực so với nam tử thanh tráng chỉ có hơn chớ không kém.
Cuối cùng vào một lần phụ trách gác đêm, hán tử ẻo lả gây ra một rắc rối thiên đại, lửa lò của một lò gốm thế mà bị hắn làm đứt đoạn. Sau đó hắn hơn nửa đêm sợ tới mức chạy thẳng, cũng có chút thông minh, căn bản không dám chạy về hướng trấn nhỏ bên kia, một hơi chạy trốn hướng thâm sơn rừng rậm.
Cái này nếu ở nơi phố phường, quả thực chính là tội hại người ta đoạn tử tuyệt tôn, Diêu lão nhân sắc mặt xanh mét không nói hai lời, khiến cho mấy chục thanh tráng đuổi theo vương bát đản đáng chịu ngàn đao kia, Trần Bình An quen thuộc sơn đạo đương nhiên cũng có trong đó. Hai ngày sau, hán tử ẻo lả bị người ta trói gô mang về lò gốm, Diêu lão nhân đánh gãy tay chân hắn ngay tại chỗ, đánh cho da tróc thịt bong, lòi cả xương trắng.
Người tìm được hắn, lại chính là đám nam nhân ngày thường hắn ưa nịnh hót nhát.
Không có bát luận kẻ nào thương cảm hán tử đã gây nên đại họa thiên đại này, cho dù có, cũng không dám biểu hiện ra ngoài mặt, dù sao Diêu lão nhân gần như chưa bao giờ tức giận như vậy.
Tên ẻo lả trước khi bị đánh gãy tay chân cũng đã sợ tới mức tiểu ra quân, sau khi bị người ta đè dưới đất, cả người run run, lại bị người nện một gậy xuống, xé rách tim phổi, mặt đầy nước mũi nước mắt, sau đó là một trận loạn côn, tên ẻo lả tựa như một con cá sống nằm trên thớt gỗ bị đao chặt chém, ẻo lả chính là ẻo lả, mãi cho đến cuối cùng chết ngất đi, từ đầu tới đuôi, thủy chung nửa điểm cốt khí nam tử cũng không có.
Cuối cùng ẻo lả vậy mà không bị đánh chết, ở trên giường bệnh nằm non nửa năm, ương ngạnh sống SÓI.
Trong lúc đó rất nhiều học đồ lò gốm đến chăm sóc hắn, Trần Bình An cũng không ngoại lệ, rất nhiều người cũng không vui vẻ gì với phần việc cực khổ này, liền tìm Trần Bình An nhờ vả, Trần Bình An ở lò gốm được xem như dễ nói chuyện nhất, kết quả là, ẻo lả không thích Trần Bình An nhất, lại là người chăm sóc hắn nhiều nhất, chẳng qua hai người suốt ngày không nói lời nào, chung quy là cũng không ai thích ai.
Trần Bình An chỉ là mỗi ngày hái thuốc sắc thuốc, ẻo lả ngẫu nhiên xuất thần, ngơ ngác nhìn giấy dán trên cửa số bị gió thổi mưa tạt làm cho bạc thếch, có thể là đang suy nghĩ ngày nào đó có thể sống tiếp, nhát định phải thừa dịp nghỉ giải lao, thay những tắm giấy dán mới tỉnh xinh đẹp trên cửa số, đỏ au.
Nhưng mà hán tử ẻo lả rõ ràng đã đại nạn không chết, nằm ở trên giường bệnh, cắn răng đi từ quỷ môn quan đi trở về dương gian, vẫn chết.
Bị một câu nói làm cho chết.
Là một lời vô tâm của một thợ gốm, lúc ấy Trần Bình An sắc thuốc ở cửa, đưa lưng về phía thợ gốm cùng ẻo lả, người trước cười nói ẻo lả ngươi ngày đó bị đánh cho quần áo rách nát, lộ ra bờ mông trắng bóng, thật sự rất giống đàn bà.
Trần Bình An lúc ấy không cảm thấy có cái gì không ồn.
Nam nhân nơi lò gốm ngày thường hay mắng ẻo lả những ngôn ngữ so với câu này còn ác độc tàn nhẫn hơn rất nhiều. Éo lả hầu như chưa bao giờ cãi nhau cùng người khác, là không dám, quanh đi quân lại, đại khái hắn chỉ ở sau lưng, nói thầm mắng chửi một câu: Dám mắng ta, tin hay không phần mộ tổ tiên tổ tông mười tám đời nhà người đều bị nỗ hết.
Kết quả chính là một lời không đến nơi đến chốn qua đi, ẻo lả đã có thể tự mình ngồi dậy, ngày hôm đó phá lệ cùng Trần Bình An hàn huyên rất nhiều, phần nhiều là hắn nói, Trần Bình An hũ nút kiên nhẫn nghe, nói đến giấy trên cửa số, Trần Bình An tự đáy lòng khen hắn cắt giấy dán cửa số rất đẹp, hắn sẽ CƯỜI.
Sau đó vào buổi tối hôm đó, ẻo lá lá gan còn bé hơn so với lỗ kim, thế mà dùng cây kéo đâm xuyên yết hầu của mình, còn không quên dùng chăn che mình, không cho người vào nhà thứ đầu tiên đập vào mắt chính là tử trạng của hắn.
Thậm chí còn không ai dám mang thi thể hắn đi ra ngoài, thật sự rất sợ bị lây cái xui.
Cũng may Trần Bình An đã quen nhìn sinh tử bên người, không chú ý đối với điều này, chính hắn đã lôi theo Lưu Tiện Dương cùng nhau lo việc trước sau. Irong lúc đó lại không có nhiều thương tâm, cũng không có cảm ngộ gì, duy chỉ có thời điểm thủ linh, Trần Bình An một mình ngồi ở linh đường vắng vẻ cô quạnh, không sợ hãi chút nào, ngồi ở bên cạnh lò lửa, lẫm bẩm nói: "Nếu đời này không thích làm nam nhân, vậy kiếp sau đầu thai làm nữ nhân đi."
Thật ra ngày đó nói chuyện phiếm, ẻo lả đã hỏi Trần Bình An, vì sao rõ ràng là người đầu tiên tìm được hắn rồi, còn muốn buông tha hắn, vạch ra cho hắn một đường nhỏ đi tới chỗ càng sâu hơn trong đại sơn.
Trần Bình An đã nói ta sợ ngươi bị người ta bắt trở về, bị Diêu lão nhân đánh chết, đến lúc đó ngươi lá gan như hạt mè, biến thành lệ quỷ, ai cũng không dám ởi báo thù, cũng chỉ dám trả thù ta. Lúc ấy ẻo lả cười đặc biệt vui vẻ.
Thật ra cho dù hiện tại Trần Bình An hồi tưởng lại, lúc ấy khi ẻo lả cười, bộ dáng vẫn là rất xấu.
Nhưng thật sự không làm cho người ta chán ghét là được.
"Cô gái trẻ tuổi" dung mạo minh diễm dưới cây quế hoa kia đã tức giận đến nổi trận lôi đình, bị một người nhìn chằm chằm không chớp mắt như vậy, nàng, hoặc chuẩn xác phải nói là hắn, nếu không phải kiêng kị làm bị thương đến quế hoa, rước lấy phiền toái không cần thiết, hắn muốn tế ra hai thanh phi kiếm bản mạng, loạn kiếm đâm chết tên mọc đôi mắt chó này.
Trần Bình An sau khi lấy lại tinh thần, cũng ý thức được mình đường đột vô lễ, chắp tay ôm quyền, xin lỗi nói: "Xin lỗi, có chút thất thần." Người nọ nheo lại đôi mắt tựa như hoa đào xuân sắc cảnh xuân tràn ngập, vươn ra khép lại hai ngón tay, chỉa hướng Trần Bình An, sau đó hơi hơi cong ngón tay lại, hàm ý khiêu khích đậm đặc đến cực điểm.
Trần Bình An không còn chỉ là tư thế quay đầu, dứt khoát xoay người, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh nơi cành cao, cười nói: "Để bồi tội, ta có thể trước tiên thay Quế phu nhân cho phép ngươi có thể ở bên cạnh thưởng thức phong cảnh Đảo Huyền sơn."
Hai tay hắn chắp sau, hất gương mặt dung nhan kiều như xuân phong, cười tủm tỉm nói: "Ngươi thích nam nhân? Hay là chỉ cần đẹp là được, nam nữ đều thích?"
Trần Bình An một trận đau đầu, dùng sức lắc đầu, tỏ ý trong sạch. Đương nhiên hắn chỉ thích cô nương.
Hơn nữa chỉ thích một cô nương.
Người dưới quế hoa thụ kia, phụ cận hai tay để ở sau người, xuất hiện hai luồng kiếm khí một vàng óng ánh một tuyết trắng, nhỏ cực kỳ, nhỏ đến không thể nhận ra.
Rõ ràng, một lời không hợp, hắn sẽ dùng phi kiếm giết người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận