Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1743 - Quất Ngựa Đến Chân Đồi (9)



Chương 1743 - Quất Ngựa Đến Chân Đồi (9)




Sau đó vẫn vó ngựa không ngừng, tiếp tục đi về phía bắc, nhưng so với lúc ở phía nam Thạch Hào quốc có thể lựa chọn đường cái, đường lớn, bây giờ ba người ngựa Trần Bình An đã bắt đầu cố gắng chọn những con đường nhỏ.
Một ngày nọ, vào lúc hoàng hôn, ba hiệp sĩ vội vã đến một châu thành trước khi đóng cửa, bị các tướng sĩ canh gác nghiêm ngặt ở cổng thành kiểm tra thư tịch, rồi vội vã tiến vào trong thành.
Hiện nay, tòa thành quan trọng “mang đầy thương tích” ở phía bắc này đã nằm trong lòng bàn tay của kỵ binh Đại Ly, tuy nhiên Đại Ly không để lại nhiều binh mã đóng giữ trong thành thì mà chỉ có hơn một trăm kỵ binh, đừng nói là thủ thành, thủ một cánh cổng thành thôi thì nhìn cũng không đủ rồi, ngoài ra chỉ có một nhóm quan văn đi theo đội quân là Văn bí thư lang và Võ bí thư lang đảm nhận việc đi theo đoàn thị vệ. Sau khi vào thành, đi gần nửa thành, khó khăn lắm mới tìm được một khách điếm nhỏ để dừng chân.
Nguyên nhân rất đơn giản, sau khi chiến tranh kết thúc, thương vong nặng nề, sau đó còn có đợt sóng gió thích khách đến tấn công giết chết các văn quan của Đại Ly. Thứ hai, ngày mốt là đêm giao thừa, hiện nay đời sống của người dân rất khó khăn, vốn dĩ việc làm ăn đã bị bỏ hoang, cộng với việc sắp đến tết, nhóm của Trần Bình An cũng xem như là đã khá may mắn khi tìm được khách điếm này.
Ngày hôm sau, Tằng Dịch bị một vật âm nam tử nhập thân, dẫn Trần Bình An đi tìm một môn phái giang hồ ở châu thành mà nền móng gia nghiệp bắt nguồn từ đó, trong toàn bộ giới giang hồ của Thạch Hào quốc chỉ có thể xem là một thế lực hạng xoàng. Nhưng đối với những người dân sinh ra và lớn lên ở tòa châu thành này mà nói, vẫn là một con quái vật khổng lồ không thể lay chuyển. Năm đó vật âm đó là một trong những người dân bình thường. Người tỷ tỷ nương tựa vào nhau mà sống của hắn ta bị tên đích tử của bang chủ môn phái côn đồ của một châu nhìn trúng. Một ngày nọ nàng ta và vị hôn phu của mình, một thầy dạy học nghèo hèn không có danh tiếng, cùng nhau chết đuối dưới sông. Nữ nhân y phục không chỉnh tề, chỉ là cơ thể lại bị ngâm trong nước. Ai mà dám nhìn kỹ đâu cơ chứ? Nam tử chết còn thảm khốc hơn nữa, hình như đã bị đánh gãy chân trước khi bị “dìm xuống sông”.
Thiếu niên tiêu hết tiền tiết kiệm trong nhà để chôn cất tỷ tỷ và nam tử mà trong lòng hắn ta đã nhận là tỷ phu từ lâu xong, hắn ta lặng lẽ rời khỏi châu thành, quãng đường gian truân, đi đến địa giới của hồ Thư Giản và trở thành một tạp dịch của thần tiên phủ đệ. Hắn ta không có tư chất tu hành, ngay cả võ công cũng không luyện được, sau đó cũng chết giống như tỷ tỷ và tỷ phu của mình năm đó.
"Tằng Dịch" đứng bên ngoài cánh cổng lớn đã được thay bảng.
Trên đường tới đây, vật âm này vốn đã rơi vào trạng thái tuyệt vọng, bây giờ vẻ mặt càng thêm đờ đẫn hơn nữa.
Mối thù năm đó đã là chuyện của ba mươi năm trước rồi.
Chuyện này cũng không có gì, trước khi rời khỏi khách điếm, bọn họ có hỏi đường chưởng quầy, ông lão thở dài nói rằng những nam tử trong gia đình đó, đồng thời tất cả mọi người trong môn phái đều là những anh hùng hảo hán chính trực đầu đội trời, chân đạp đất, nhưng người tốt lại không có phước, bọn họ đều đã chết rồi. Một môn phái giang hồ có hơn cả trăm nam tử hán đã thề chết bảo vệ cánh cổng trong châu thành này của chúng ta, sau khi bọn họ chết, trong phủ ngoại trừ trẻ con ra thì hầu như không còn nam nhân nữa.
Vẻ mặt của "Tằng Dịch" đầy thống khổ, ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu, không ngừng lẩm bẩm: "Sao lại có thể như vậy, sao lại có thể như vậy..."
Trần Bình An ngồi xổm ở một bên, mặc dù sắc mặt "Tằng Dịch" ngày càng hung dữ, ánh mắt càng ngày càng u ám nhưng Trần Bình An vẫn im lặng, chỉ đang im lặng nhấp từng ngụm rượu nhỏ.
Một lúc sau, đôi mắt của "Tằng Dịch" dần dần khôi phục lại ánh sáng, hắn ta bắt đầu nức nở, cuối cùng chống hai tay xuống đất, cúi đầu thở hổn hển, đã không còn có thể khóc được nữa.
Lúc này Trần Bình An mới nói: "Ta cảm thấy lúc mình thảm hại nhất cũng giống như ngươi vậy. Ta cảm thấy mình giống như một con chó, thậm chí còn tệ hơn cả một con chó. Nhưng cuối cùng, chúng ta vẫn là con người."
Trần Bình An cười khổ nói: "Đương nhiên rồi, ta cũng đã chịu đựng qua được, tuy rằng không ăn ruồi, nhưng lại gặp rất nhiều chuyện chó ngáp phải ruồi, ta may mắn hơn ngươi rất nhiều."
"Tằng Dịch" hít một hơi thật sâu, sau đó ngồi xuống đất, đưa tay ra: "Trần tiên sinh, có thể cho ta mượn mấy ngụm rượu được không? Cả đời ta chưa bao giờ uống rượu."
Trần Bình An đưa hồ lô dưỡng kiếm ra: "Rượu thì bao đủ, chỉ sợ tửu lượng của ngươi không ổn."
"Tằng Dịch" ngẩng đầu lên, uống một ngụm rượu lớn, bị sặc ho liên tục, toàn thân run rẩy, định trả lại cho tiên sinh phòng sổ sách.
Nhưng người đó lại đút tay vào ống tay áo, ngồi xổm ở đó, giống như một trong những kẻ phàm phu tục tử chốn phố phường, đàn phơi nắng trong một ngày mùa đông nắng ấm.
Hắn lắc đầu nói: “Uống thêm thử xem. Nói không chừng uống thêm vài ngụm nữa. Đợi uống quen rồi thì sẽ biết uống rượu rất tốt.”
"Tằng Dịch" quả nhiên uống thêm một ngụm rượu nữa, nhưng lại cau mày, sau khi lau khóe miệng, lắc đầu nói: "Vẫn cảm thấy khó uống."
Lúc này Trần Bình An cầm lấy hồ lô dưỡng kiếm, sau khi uống một ngụm rượu, hắn nhẹ nhàng đặt nó lại eo.
"Tằng Dịch" ngồi trên mặt đất liếc nhìn trong phủ đệ, trên mặt lại tràn đầy sự thống khổ, mấy lần muốn nói chuyện, nhưng lại đều nuốt xuống, vươn tay che mặt.
Trần Bình An quay đầu lại hỏi: "Sao thế, ngươi muốn ta giúp ngươi viết tên của gia đình đó lại, sau này khi tổ chức Chu Thiên Đại Tiếu và Thủy Lục đạo trường thì cùng viết lên sao?"
Trần Bình An nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta sẽ không đồng ý, ta sẽ viết tên của ngươi lên đó, sẽ viết tên của tỷ tỷ ngươi và tỷ phu của ngươi, nhưng tên của những người đó ta sẽ không viết. Bởi vì ta không quen biết bọn họ, nhưng ta biết các ngươi.”
"Tằng Dịch" nghẹn ngào nói: "Có phải ta rất ngốc không?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận