Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 648: Có Những Ly Biệt Có Thể Gặp Lại (:

Chương 648: Có Những Ly Biệt Có Thể Gặp Lại (:Chương 648: Có Những Ly Biệt Có Thể Gặp Lại (:
Chương 648: Có Những Ly Biệt Có Thể Gặp Lại (3)
Nhưng mà một vị Luyện khí sĩ khác, lại là một gương mặt xa lạ chưa bao giờ hiện thân ở triều dã Cổ Du quốc.
Có thê để cho bốn vị đại nhân vật tÈ tụ cùng nhau, nguyên nhân rất đơn giản, vị thư sinh trẻ tuổi nhìn như vừa vào kinh đi thi kia, là quốc sư Cổ Du quốc.
Ăn xong món đào hoa quyết ngư đấy đà tiên hương, hắn lấy từ trong tay áo ra ba tờ giấy, mỗi tờ đều có vẽ một bức họa nhân vật, gấp ngón tay, gõ gõ một vị thiếu niên lưng đeo hộp gỗ ở giữa, cười nói: "Trong quốc khố có pháp bảo tên Huyền Tự, ai thành công chặn giết người này, là có thể lấy đi tất cả. Trước tiên, vị thiếu niên này vô cùng có khả năng là kiếm tu lục cảnh, võ phu thuần túy tam cảnh chỉ là biểu hiện giả dối, ngàn vạn đừng bị lừa gạt. Ta chỉ cần thu được đầu lâu, về phần giết như thế nào, ta không quan tâm. Hai người còn lại, nếu giết, cũng sẽ có chút phần thưởng, các vị cứ yên tâm.”
Ba người trước sau rời đi, chỉ còn lại có vị Luyện khí sĩ thanh danh không nỗi trội kia.
Hắn cười khẩy nói: "Sở quốc sư, của người phúc ta, không tốt lắm đâu?”
Thư sinh mỉm cười hỏi nói: "Là ý của ngươi, hay là ý của Hoàng đế bệ hạ?”
Người nọ trầm mặc không nói.
Thư sinh cười nói: "Chỉ cần ngươi mang đầu lâu về, không phải là xong rồi sao? Đồ vật vẫn quy về Sở thị quốc khố, nhưng chuyên tay ở bên này của ta mà thôi."
Người nọ hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Sau khi dừng lại chốc lát ở Nam Giản quốc, chiếc côn thuyền của Đả Tiếu sơn tiếp tục lên không, ngự phong nam hạ.
Côn thuyền không hành ở trên không nam trung bộ Bảo Bình châu, vẫn như cũ là thời tiết tốt vân đạm phong khinh.
Hoàng hôn hôn nay, vị lão nho sinh đội mũ lông bị gõ rớt một cái răng kia, đi ra sân độc môn độc đống hào hoa xa xỉ, đi tới đầu thuyền, tầm nhìn có thể đạt được, vàng mặt trời lớn đang hạ xuống phía tây, cảnh tượng bao la hùng vĩ.
Lão nho sinh cứ nhìn như vậy, bát tri bất giác, bên cạnh cũng có một cô gái đi ra ngoài tản bộ, lấy chuôi phi kiếm khéo léo "Xế Điện" danh chấn Câu Lô châu này làm trâm cài, thật sự suy nghĩ của nàng cũng rất lạ thường, đương nhiên hành động lại càng hoành tráng không thể bì.
Phần đuôi "Xế Điện" có treo một hạt châu hoa tai, lý do càng kỳ quái, là phụ thân cô gái, sợ Xế Điện tốc độ quá nhanh, nữ nhi không thể khống chế, cho nên mới tìm một hạt ly châu lấy được từ giữa tòa Long cung bí cảnh, vì thế hắn không tiếc một lần nữa luyện kiếm một phen, xuyên thủng huyền châu, để mà trì hoãn tốc độ bay vút.
Lão nho sinh không quay đầu nhìn phía cô gái trẻ tuổi trước đó không lâu mới "kết thù", lão nhân trên mặt cười ha ha, môi bát động, chỉ là lặng lẽ truyền lại tiếng lòng: "Tiểu nha đầu, ngươi không nên tới gặp ta, cần thận lộ ra dấu vết, đến lúc đó cha ngươi có cưng chiều ngươi bao nhiêu cũng không thể tha cho."
Cô gái trẻ tuổi sắc mặt lạnh lùng, lấy tiếng lòng trả lời lại: "Kiếm Úng tiên sinh, vì sao ngươi phải làm như thế, ngươi vô thân vô cố, cũng không con nối dòng, cũng không có đệ tử môn sinh..."
Lão nho sinh nâng tay day day mũ lông, lần này không hề che dấu lấp liếm, trực tiếp dùng ngôn ngữ lên tiếng, cười nói: "Tiểu cô nương, nếu thực không thích vị Hộc Luật công tử kia, cứ việc nói thẳng, không cần cảm thấy một người nam nhân là người tốt thì nhất định phải thích. Về sau nếu gặp gỡ nam nhân mình thích, cũng không nhất định là nam nhân xấu thì nhát định không thích."
Cô gái trẻ tuổi sắc mặt ửng đỏ.
Lão nhân cảm khái nói: "Gập ghèềnh cả đời, bốn biển là nhà, phút cuối cùng lại cảm thấy vẫn là tiểu viện lạc trên côn thuyền này có thể làm cho lòng người ta yên tính, may mà trước khi lên thuyền có mang theo một thùng sách, mỗi ngày vừa đây cửa ra, chính là biển mây thao thao, núi sông nhật nguyệt, cảnh đẹp ý vui a. Đi về đóng cửa lại, chính là một bàn thư tịch, đạo đức văn chương, có thể tu tâm..."
Cô gái trẻ tuổi nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Lần này nam hạ du lịch là cha nàng an bài, nói là muốn nàng xuất môn giải sầu.
Ngay từ đầu cứ nghĩ là phụ thân muốn tác hợp nàng cùng vị Hộc Luật công tử kia, mãi đến cửa ra Ngô Đồng sơn nơi vương triều Đại Ly, mới biết được căn bản không đơn giản như vậy.
Ngay tại ngày hôm qua, nàng mới biết được tin tức chân chính, mới biết được vị Kiếm Úng tiên sinh này, lại là quân cờ mắấu chốt.
Một bàn cờ quá lớn.
Thậm chí nàng còn nghĩ mình đã bị vứt bỏ đi.
Lão nhân đội mũ lông huy phất tay, Đi thôi đi thôi, ta cũng không phải cái gì tuấn tiểu hỏa, ngươi là một khuê nữ cúc hoa, đứng cùng một tao lão nhân xem mặt trời lặn, ngươi không biết xấu hổ, ta còn cảm thấy không được tự nhiên đây."
Cô gái trẻ tuổi im lặng rời đi, quay về sân, nín thở ngưng thần, im lặng chờ đợi tình thế hỗn loạn đã đến.
Lão tu sĩ Câu Lô châu tên hiệu là Kiếm Úng tiên sinh, chép chép miệng, tháo mũ lông xuống, trùng trùng vỗ hai cái, tùy tay ném ra ngoài côn thuyền, theo gió rồi biến mát,"Đi thôi, ông bạn già."
Lão nhân quay đầu nhìn phía phương Bắc, khi còn trẻ từng là Câu Lô châu quân tử tư chát mầm móng đọc sách, nhưng mà tính tình rất thối, cậy tài khinh người, suốt ngày quanh năm suốt tháng đều hùng hùng hổ hổ, mắng triều thần ngồi không ăn bám, mắng võ tướng giá áo túi cơm, mắng Hoàng đề là hôn quân, mắng đến mắng đi, còn không phải mắng mình trăm không một dùng là thư sinh.
Sau lại đợi cho gia quốc đều không còn, lão nhân rốt cuộc mắng không ra lời.
Lão nho sinh không còn mũ lông quay về tiểu viện, dọc theo đường đi chấp sự tạp dịch Đả Tiếu sơn đối với hắn tất cung tất kính, lão nhân trong lòng có chút áy náy, nhưng trên mặt tươi cười như thường, lên tiếng chào, nói đùa, làm cho người ta thấy thân thiết bội phần, so với Hộc Luật công tử bát cầu ngôn tiếu, Thanh Cốt phu nhân tính tình hung ác nham hiểm, vị Kiếm Úng tiên sinh này thật sự “đáng yêu” hơn.
Hoàng hôn, lão nhân trở lại phòng ở, cầm bản nho gia điển tịch ngồi ở trong sân, cũng không đi phiên thư đọc sách, chỉ là nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ gật.
Bản đồ Bảo Bình châu phía dưới côn thuyền, là một ranh giới của vương triều Chu Huỳnh, là một vương triều cường đại kiếm tu nhiều nhất Bảo Bình châu, tương truyền Phong Tuyết miếu lục địa kiếm tiên Ngụy Tấn năm đó lần đầu tiên đi ra giang hồ, thời gian lưu lại ở vương triều Chu Huỳnh lâu nhát, vài lần đánh nhau sinh tử, đối thủ đều là kiếm tu thành danh vương triều Chu Huỳnh.
Vương triều Chu Huỳnh là thế lực cường thịnh số một trong nam bộ Bảo Bình châu, tiểu quốc phiên thuộc nhiều hơn mười nước, chỉ tính về diện tích quốc thổ mà nói, gần với phương Bắc đã ăn đứt Lô thị vương triều Đại Ly, mà giữa các long tử long tôn Chu Huỳnh lão hoàng đế, chỉ riêng kiếm tu cửu cảnh sớm quyết ý bỏ qua ngôi vị hoàng đề đã có hai người, giữa tứ đại hoàng gia cung phụng, một gã kiếm tu mười cảnh, từng cùng vị Phong Lôi viên Lý Đoàn Cảnh được xưng đệ nhất nhân thượng ngũ cảnh Bảo Bình châu, ba lượt giao thủ, ba lượt bị thua, nhưng mà chênh lệch có hạn, nếu không Lý Đoàn Cảnh cũng sẽ không đáp ứng hai lần khiêu chiến sau đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận