Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1075: Qua Núi Qua Nước, Gặp Diêu Mà Í

Chương 1075: Qua Núi Qua Nước, Gặp Diêu Mà ÍChương 1075: Qua Núi Qua Nước, Gặp Diêu Mà Í
Chương 1075: Qua Núi Qua Nước, Gặp Diêu Mà Dừng (4)
Bữa trưa ngày đó, Trần Bình An phá lệ hàn huyện với nó một ít kỹ xảo câu cá.
Đạo lý nghe hiểu, nhưng Bùi Tiền vẫn không muốn học hắn câu cá, nhưng Trần Bình An nói lần sau câu cá, hắn sẽ tận tay dạy nó, lúc này nó mới không ném đi cái cần câu kia.
Nó mang tính thăm dò nói một câu, ' Canh cá ăn ngon, nhưng bữa nào cũng ăn, cũng hơi ngán ngán rồi, chi bằng chúng ta ăn chút gì khác đi2” Trần Bình An trả lại nó một câu,"Được, ngươi đi tìm đồ đến đây."
Bùi Tiền giả ngu,"Tuổi ta quá nhỏ, có lòng mà không có sức."
Hôm sau câu cá, Trần Bình An không dùng cái cần câu kia của hắn nữa, cầm cần câu của Bùi Tiền, chờ đợi hồi lâu, mặc kệ lũ cá nhỏ rỉa môi câu, sau khi một con cá lớn nặng khoảng bảy tám cân cắn câu, đột nhiên nhác cần, cần câu căng ra một độ cong đẹp đẽ, vừa đúng chỗ, Bùi Tiền ở bên cạnh ngáp cả buổi lập tức trợn to mắt, Trần Bình An bảo nó nhanh chóng tiếp nhận cần câu, để nó đối phó con cá lớn này. Bùi Tiền nhảy bật dậy, sau khi cầm lấy cần câu, một màn kế tiếp, Trần Bình An nhìn mà không đành lòng nhìn tiếp nữa.
Hai tay nắm chặt cần câu, dựa vào cây cột trúc xanh rắn chắc to đến mức không thể tin được kia, tiểu cô nương nghiến răng nghiến lợi, không nói hai lời, liền bắt đầu liều mạng lôi về phía sau. Những lề lối Trần Bình An lúc trước nói, cái gì chậm rãi thả cá, kéo dây thả dây, không vội để cá lớn ra ngoài ánh sáng, từng chút một đánh tan sức của con cá, cần nó sặc nước vài lần, Bùi Tiền một câu cũng không để vào tai, chỉ muốn dựa vào sức mạnh vũ lực kéo nó lên bờ.
Hay cho câu cá vốn nên thong dong đủng đỉnh, lại để Bùi Tiền ép buộc như là đang kéo co với người ta.
Cá không nhỏ, lại ở dưới nước, còn là cá trắm đen khỏe mạnh, ngược lại Bùi Tiền sức lực thì không lớn, không cần thận một cái, tiểu cô nương gầy gò lảo đảo vài bước, thế mà cả người lẫn cần câu bị con cá lớn kia kéo xuống nước, nó còn từng cười Trần Bình An nói hươu nói vượn, trên đời này sao có thể có đạo lý con cá sặc nước, lúc này đến lượt Bùi Tiền sặc nước. Nó không biết bơi lội, nhưng sau khi một cơn lì lợm nhoi lên, thế mà chết cũng không muốn buông tay.
Cuối cùng vẫn là Trần Bình An xách nó từ trong nước lên bờ, cần câu đã bị con cá lớn lôi đi.
Một lần này Bùi Tiền không khóc xé tim xé phổi, tiểu cô nương ướt như chuột lột, đứng ở bên bờ, há to miệng, khóc không thành tiếng.
Cá không còn nữa, đêm nay không còn canh cá, cần câu cũng không còn, cho dù biết còn có lương khô, nó không bị đói được, còn có thể có cơm ăn, nhưng chính nó cũng không biết vì sao đau lòng như vậy. Trần Bình An giúp nó lau đi nước mắt và nước sông trên mặt, vẫn chưa an ủi nó.
Chỉ là nhớ tới cảnh tượng lúc còn nhỏ của mình, lúc ấy chưa gặp được Lưu Tiện Dương am hiểu câu cá, không biết những điều cần chú ý bên trong, không biết chọn thời điểm, không biết chọn địa điểm, câu cá thường xuyên trắng tay quay về, mặt trời chói chang, một buổi chiều có thể phơi nắng làn da người ta phát đau, đại khái cũng là tâm tình như vậy đi.
Bữa cơm sau đó, đương nhiên cũng chỉ có dưa muối và cơm.
Về lều trai nhỏ thav bô quần áo khác, lúc ăn cơm, Bùi Tiền rầu rĩ không vui, Trần Bình An cười hỏi: "Lá gan sao đột nhiên lớn như vậy, không sợ chết đuối dưới nước?”
Ngồi ở bên cạnh, Bùi Tiền cúi đầu bới cơm, nói mơ hồ không rõ: "Không phải ngươi ở bên cạnh sao."
Trần Bình An thưởng cho một cú gõ vào đầu, Bùi Tiền đột nhiên ngắng đầu, tức giận nói: "Vì sao thế này cũng đánh ta? Ta sắp đau lòng muốn chết rồi!"
Trần Bình An cười nói: "Ăn cơm của ngươi đi."
Bùi Tiền hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía nước sông, cần câu mình thật không dễ dàng gì tự tay làm ra đã không còn nữa, hơi hơi đau lòng.
Trần Bình An nói một câu,"Cái cần câu của ta, tặng cho ngươi đó."
Bùi Tiền hơi nghi hoặc, thấy hắn không giống như là đang nói giỡn, nhếch miệng cười nói: "Vậy sau này sẽ thường xuyên cho ngươi mượn câu cá nha, ta hào phóng lắm."
Trần Bình An bật cười.
Với phần lanh lợi này của nó, sao lại không muốn dùng vào việc đọc sách viết chữ chứ.
Trần Bình An chỉ ở lúc đêm dài yên tính nó ngủ say, mới có thể thừa dịp gác đêm, yên lặng luyện tập lục bộ tầu thung và Kiếm thuật chính kinh.
Bọn họ đi ngang qua một thành trấn nhỏ, bổ sung thêm vài thứ, Trần Bình An mua cho nó một bộ đồ và đạo cụ mới, Bùi Tiền vui quên hết tất cả. Đêm đó ngủ ở một quán trọ nhỏ, Bùi Tiền đã rất lâu chưa được ngủ giường, vui vẻ lăn lộn ở trên giường, nhưng mà trong giây lát thôi nó phát hiện cửa số bên kia, một con mèo trắng cuộn mình, nhìn chằm chằm mình.
Bùi Tiền nhảy xuống giường, ồn ào "Tạo phản à, dám trừng mắt nhìn ta", cầm cây gậy leo núi dựa chéo vào bàn, muốn đi chọc con mèo trắng đó.
Con mèo trắng thật sự bị nó nói trúng rồi, muốn tạo phản, chẳng những chưa bị dọa bỏ chạy, ngược lại di chuyển tới lui trên cửa số, thân hình linh hoạt, tránh thoát từng lần tập kích của cây gậy leo núi, ngẫu nhiên kêu vài tiếng nho nhỏ về phía Bùi Tiền. Bùi Tiền thở hồng hộc, chống gậy leo núi, trừng to mắt,"Yêu nghiệt phương nào? I Mau báo ra danh hiệu, tha cho ngươi không chết!"
Bùi Tiền đương nhiên là đùa nghịch.
Nhưng con mèo trắng đó thế mà "liếc nhìn" mình, miệng nói tiếng người,"Con bé lừa đảo điên, đầu óc có bệnh à?"
Nó xoay người sang chỗ khác, tung người nhảy, cứ thế rời đi.
Dọa Bùi Tiền ném gậy chống leo núi, đi tới phòng cách vách ra sức gõ cửa.
Sau khi Trần Bình An mở cửa, Bùi Tiền run giọng nói: "Vừa rồi có con mèo, biết nói tiếng người!"
Trần Bình An gật đầu nói: "Ta nghe thấy rồi."
Nhìn bộ dáng không chút kinh ngạc của Trần Bình An, Bùi Tiền kinh ngạc nói: "Đây cũng không phải ở trong núi, cũng có yêu quái?”
Trần Bình An ngồi trở lại bên bàn, tiếp tục lật xem quyển sách thần tiên mua ở Đảo Huyền sơn, gật đầu nói: "Phố phường, có tinh mị quỷ quái nhiều cũng không lạ, đại đa số cũng sẽ không quấy nhiễu người đời, một số nhà giàu, còn có thể nuôi dưỡng rất nhiều tinh mị thú vị, ví dụ như có một số nữ tử phú quý, trong của hồi môn khi cưới, sẽ có rất nhiều tiềêu gia hỏa, có cánh, có thể bay vút trên không trung, như tỷ nữ nha hoàn, có thể giúp chủ nhân trang điểm, bôi son trát phán." Bùi Tiền tủi thân và uất ức ngồi ở đối diện bàn, phủ phục ở trên bàn "Sẽ không hù chết người ta chứ? Vừa rồi ta thiếu chút nữa bị dọa vỡ mật rồi."
Trần Bình An cười nói: "Đại thiên thế giới, không gì lạ mà không có, chờ ngươi đi qua nhiều núi sông hơn, sẽ thấy nhiều mà không còn lạ nữa."
Bùi Tiền cảm khái nói: "Như vậy à."
Trần Bình An thuận miệng nói: "Lúc trước chúng ta nhìn thấy vị lão ông kia ở đỉnh núi pha trà nước suối, còn có nữ tử gội đầu bên suối, thật ra đều là tinh quái trong núi, cũng không có ý đả thương người. ngược lại hướng tới cuộc sống thế tục nhân gian, ngươi không phải tán gẫu rất hợp ý với bọn họ sao?"
Bùi Tiền trợn mắt há hốc mồm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận