Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1529 - Thiếu Hiệp Gặp Đại Hiệp (5)



Chương 1529 - Thiếu Hiệp Gặp Đại Hiệp (5)




Trần Bình An gật đầu nói: “Chắc là tương đương với tu sĩ Nguyên Anh.”
Cuối cùng thì vẫn là ăn nhờ ở đậu ở trên đỉnh núi nhà người ta, Trần Bình An cũng không nói kỹ về huyền cơ bên trong với Chu Liễm.
Trong lòng Chu Liễm có chút suy nghĩ.
Ngô Ý đang ở phủ Tử Dương thì tất nhiên có trận pháp tiên gia, tương đương với một tòa tiểu thiên địa, hầu như có thể xem là chiến lực Nguyên Anh.
Chu Liễm cười đùa nói: “Nếu như sơn Trạch dã tu có ở đây thì chắc là tòa nhà này đã bị quét sạch sành sanh, vậy chẳng phải là phát tài lớn rồi sao. Nghe nói châu Bảo Bình có một vị dã tu Ngọc Phác cảnh.
Trần Bình An lấy một bầu rượu từ trong chỉ xích vật ra đưa cho Chu Liễm, lắc đầu nói: “Sự tồn tại của thư viện Nho gia có sức chấn nhiếp quá lớn đối với tất cả Địa tiên, nhất là đối với những tu sĩ trên ngũ cảnh. Không phải việc gì cũng bị người ta để mắt tới, nhưng một khi đã Thư viện Nho gia đã ra tay, chú ý đến người nào đó thì ý nghĩa cũng giống như là trời đất bao la, nhưng lại không có chỗ trốn. Cho nên vô hình trung nó đã áp chế rất nhiều sự xung đột giữa các đại tu sĩ.”
Chu Liễm uống một hớp rượu, cười nói: “Vì sao mà trong Hạo Nhiên thiên hạ, sự ước thúc đối với đám võ phu thuần túy chúng ta lại không có quá nhiều? Là bởi vì võ phu bát cảnh cửu cảnh quá ít hay sao? Nghe nói nếu một võ phu đánh chết hoàng đế của một quốc gia thì thư viện Nho gia cũng không nhất định sẽ đuổi theo và tiêu diệt họ.”
Trần Bình An khẽ nói: “Chuyện này có liên quan đến những câu chuyện đã bị thời gian vùi lấp từ thời viễn cổ, Thôi Đông Sơn không muốn nói về chuyện này cho lắm, chính ta cũng không cảm thấy có hứng thú gì mấy. Ngày trước khi còn ở quê hương quận Long Tuyền, khi ta đi ra ngoài lần đầu tiên, diêu vụ đốc tạo quan, cùng với huyện lệnh mới được thiết lập, đã là vị quan lớn nhất, ta luôn cảm thấy hoàng đế gì đó, cách xa quá rồi. Sau này một vị nương nương trong hoàng cung Đại Ly, cũng chính là mẫu thân của Tống Tập Tân phái người đi giết ta, lòng ta vẫn luôn nhớ mãi mối thù này. Lần trước ở thư viện Sơn Nhai, khi gặp hàng xóm Tống Tập Tân trong hẻm Nê Bình, ta cũng có nói chuyện với hắn rồi. Nói ra cũng không sợ ông cười, chứ cho dù bây giờ có gặp được Tống Tập Tân thì ta cũng không thể tưởng tượng được rằng hắn chính là một vị hoàng tử của Đại Ly. Cao Huyên thì đỡ hơn một chút, dù sao cũng mới gặp lần đầu tiên thì đã mặc quần áo nổi bật rồi còn có tùy tùng đi theo bên cạnh, nhưng Tống Tập Tân kia, nhìn thế nào cũng thấy y hệt như tên nhóc cà lơ phất phơ năm đó.”
Chu Liễm nâng bầu rượu lên, cụng nhẹ vào hồ lô dưỡng kiếm trong tay Trần Bình An. Trần Bình An tháo hồ lô dưỡng kiếm vẫn luôn không động đậy ra, sau đó mới uống một ngụm rượu.
Chu Liễm nói với vẻ cảm khái: “Lỡ như ngày nào đó Tống Tập Tân lên làm hoàng đế Đại Ly, vậy chẳng phải thiếu gia sẽ càng không thể nào tưởng tượng nổi hơn sao?”
Trần Bình An gật đầu rồi nói: “Chắc chắn rồi.”
Hai người yên lặng một lát.
Trần Bình An đột nhiên nói: “Thôi Đông Sơn từng nói một câu rất thú vị, hắn ta nói thánh nhân của tam giáo đang nỗ lực thay đổi một cách khác để ngăn cản dòng chảy của con sông thời gian, làm nó chậm hơn một chút.”
Chu Liễm hào hứng, tò mò hỏi: “Làm sao để làm chậm lại?”
Trần Bình An ghé vào lan can, vỗ vỗ nó: “Đỉnh núi tiên gia là một thứ.”
Chu Liễm không hiểu ra sao.
Trần Bình An tiếp tục nói: “Thành trì của nhân gian là một thứ.”
Trần Bình An lại chầm chậm nói tiếp: “Chiến tranh là một thứ.”
Trần Bình An nói ra điều cuối cùng: “Học vấn Bách gia có thể làm cho tâm trí người ta đắm chìm trong đó hình như cũng là một thứ.”
Chu Liễm nghe xong thì đau đầu: “Thôi Đông Sơn nói gì mà thần thần đạo đạo, lão nô càng nghe càng mơ hồ.”
Trần Bình An uống rượu cười nói: “Ta cũng không hiểu y như vậy.”
Chu Liễm nhẹ giọng hỏi: “Thiếu gia muốn hiểu được mấy thứ huyền huyền ảo ảo kia sao?”
Trần Bình An suy nghĩ rồi lắc đầu nói: “Nếu như có thể không hiểu vậy thì cứ không hiểu thôi.”
Chu Liễm ừ một tiếng: “Thiếu gia đã hiểu được đủ nhiều rồi, đúng là không cần phải chuyện gì cũng đi tìm tòi nghiên cứu, tìm ra nguồn gốc tường tận để làm gì.”
Trần Bình An quay đầu nói: “Chu Liễm, ông có thể sửa đổi thói quen nịnh nọt mọi lúc mọi nơi hay không?”
Chu Liễm giơ cánh tay lên, lắc lắc bầu rượu trong tay, cười ha ha rồi nói: “Tại sao phải thay đổi? Thay đổi thì sẽ có rượu uống ư?”
Trần Bình An cười nói: “Cũng đúng.”
Chu Liễm thử dò hỏi: “Trước đó thiếu gia có nói muốn đi rèn luyện một mình ở Bắc Câu Lô châu, thật sự không thể mang lão nô theo sao? Bên cạnh không có đầu bếp thổi lửa nấu cơm, cũng không có ai theo làm tùy tùng nịnh nọt, có chán lắm không?”
Trần Bình An gật đầu nói: “Ông cứ an tâm ở lại Lạc Phách sơn đi, ta vẫn luôn hi vọng ông có thể... Nâng cao hơn một bước trên con đường võ đạo, quyền pháp của lão nhân họ Thôi kia, nếu đã thích hợp với ta thì tất nhiên sẽ càng thích hợp với ông. Sau này nếu như ông có thể chen chân lên Sơn Điên cảnh, vậy lần đầu tiên Bùi Tiền đi du lịch giang hồ, dù có đi xa đến mấy thậm chí là đi qua châu khác du ngoạn với Lý Hòe, chỉ cần có ông âm thầm hộ tống thì ta có thể an tâm rồi.”
Chu Liễm đành phải từ bỏ chuyện thuyết phục Trần Bình An thay đổi chủ ý.
Trần Bình An hỏi: “Chu Liễm, có thể kể cho ta một chút về chuyện của ông hồi còn trẻ được không?”
Lần đầu tiên Chu Liễm có hơi đỏ mặt thẹn thùng: “Ta có nhiều nợ lắm, vô số nợ đào hoa, nói mấy cái này ra chỉ sợ thiếu gia sẽ không còn hào hứng mà uống rượu nữa.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận