Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1642 - Trời Sáng Rồi (9)



Chương 1642 - Trời Sáng Rồi (9)




“Trước kia khi ở Đồng Diệp châu ta có được một món pháp bảo tiên gia, là một thanh kiếm tên là Si Tâm, cũng có thể gọi là Thực Tâm, chuyên ăn trái tim trong tim gan con người, đâm vào tim người ta một cái là có thể tăng phẩm cấp, ban đầu ta rất phản cảm, đừng nói là cầm nó để giết người, nhìn một cái ta cũng cảm thấy khó chịu, về sau cuối cùng cũng nghĩ ra rồi, đồ vật là chết người là sống, quân tử bất khí mới có thể khống chế vạn vật. Thôi đi, mấy đạo lý này ngươi cũng không thích nghe, ta sẽ không nói.”
(“Quân tử bất khí” là câu nói của Khổng Tử, có nghĩa là: Người quân tử không phải là thứ khí cụ.)
“Nói đi, không biết tại sao trước kia cảm thấy rất phiền phức, bây giờ nghe huynh lải nhải những thứ này cũng vẫn nghe không vô, vẫn là nước đổ đầu vịt nhưng mà thuận tai lắm. Trần Bình An, huynh nói xem có kỳ lạ hay không?”
Trần Bình An lại đổi chủ đề: “Đây là lần thứ hai.”
Cố Xán ồ lên một tiếng: “Trong lòng ta đã rõ, một lần là khi chưa rời Thanh Hạp đảo, lần này huynh đã cứu ta, nếu còn thêm một lần nào nữa, huynh sẽ không thèm để ý đến ta, chỉ xem ta như người xa kẻ lạ.”
Trần Bình An nói với giọng lạnh nhạt: “Coi như còn biết chút tốt xấu, có chút lương tâm.”
Cố Xán cười nói: “Ồ, không nhiều, chỉ để đối xử với mẫu thân ta và huynh thôi, chỉ hai người, lão cha ma quỷ gì kia của ta ta không có ấn tượng, thật sự chẳng gần gũi nổi, về phần đến lúc cả nhà đoàn viên rồi, gặp mặt ông ta, có thay đổi gì hay không thì ta cũng không muốn nghĩ quá nhiều về chuyện này.”
Giọng nói Trần Bình An càng thêm khàn khàn: “Từ từ sẽ được.”
“Trần Bình An, ta vẫn muốn biết vì sao lần này huynh lại cứu ta? Thật ra ta biết huynh đã rất thất vọng với ta rồi, ta biết điều đó, cho nên ta mới thường mang Tiểu Nê Thu chạy đến căn phòng đó, dù là không có chuyện gì thì ta vẫn muốn ngồi ở bên đó một lát.”
“Đừng nói nữa.”
“Trong chốc lát không chết được đâu, Tiểu Nê Thu đang nằm bò ra ở hang nước dưới đáy hồ, ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Trần Bình An, nói thêm chút đi, ta còn muốn nghe... Nghe một chút đạo lý của huynh.”
Hầu kết Trần Bình An khẽ nhúc nhích, cố gắng nuốt ngụm máu kia xuống, chỉ cần Cố Xán đồng ý nghe hắn nói, hắn sẽ bằng lòng nói cho Cố Xán nghe, vẻ mặt Cố Xán còn trắng bệch hơn cả Trần Bình An, ngực phập phồng kịch liệt, khẽ hít vào thở ra mấy lần. sau khi hơi bình ổn lại, hắn nói với giọng khàn khàn: “Ta đã chia cắt và vẽ vòng tròn kia cho ngươi xem , đây là cách nói diễn sinh của cờ vây, cũng có thể dùng để luyện kiếm, nói một cách đơn giản thì vế trước giống như ta chuyển ra khỏi phủ đệ Xuân Đình, ở trong căn phòng ở cổng sơn môn, vế sau chính là ta vẫn luôn trông giữ ngươi, chỉ cần ngươi không bước ra khỏi vòng tròn phạm phải sai lầm, ta sẽ giúp ngươi, dù sao thì ngươi vẫn là hàng xóm đầu tiên mà ta quen biết ở ngõ Nê Bình.”
“Vậy nếu như sau khi huynh đến Thanh Hạp đảo mà ta vẫn lạm sát kẻ vô tội thì sao? Huynh sẽ rời đi sao? Hay là đánh chết ta?”
“Ta sẽ cố gắng ngăn cản, để ngươi không phạm sai lầm, giống như hôm nay ngăn Lưu Lão Thành giết ngươi vậy, hơn nữa ta cũng sẽ không rời khỏi Thư Giản Hồ, còn rất nhiều chuyện đang chờ ta làm, vừa là vì ngươi nhưng cũng là vì bản thân mình.”
“Sống như thế không mệt mỏi sao?”
“Năm đó khi ở ngõ Nê Bình, cuộc sống mỗi ngày trải qua đều giống như đang chịu khổ cực cả đời vậy, không mệt à? Mệt lắm chứ, chẳng qua là ngươi đã quên rồi mà thôi.”
“Nhưng người còn sống cũng phải sống cho vui vẻ và sảng khoái đúng không?”
“Liên quan đến vấn đề lại trở về điểm xuất phát này, đương nhiên ta có thể cho ngươi biết đáp án của ta, nhưng chưa chắc là ngươi nghe lọt tai, nên không nói thì hơn. Cho nên ta hi vọng tương lai ngươi có thể đi khỏi Thư Giản Hồ, tận mắt đi nhìn ngắm một giang hồ rộng lớn hơn. Đúng rồi, ta đã thu nhận đệ tử khai sơn, là một tiểu cô nương tên là Bùi Tiền, sau này khi ngươi rời khỏi Thư Giản Hồ đi giang hồ rồi, hoặc là lúc ngươi về quân Long Tuyền nhưng ta không có đó thì có thể đi tìm cô ấy, ta cảm thấy hai người các ngươi sẽ tương đối hợp ý, ừ, cũng có thể là sẽ ngứa mắt lẫn nhau.”
Cố Xán hơi vui vẻ.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Trần Bình An nói đến chuyện “buộc chặt” hắn và Trần Bình An vào với nhau trong tương lai.
Cố Xán mơ mơ màng màng nói: “Trần Bình An, ta hơi buồn ngủ.”
Trần Bình An nói khẽ: “Vậy thì cứ ngủ một giấc đi, chuyện sau đó không cần ngươi lo lắng, có ta ở đây.”
Cố Xán cố gắng để mình không bị mê man, nhẹ nhàng nghẹn ngào nói: “Trần Bình An, ta rất sợ khi ta vừa mở mắt thì huynh đã âm thầm lén lút rời khỏi Thanh Hạp đảm.”
Trần Bình An nói: “Không đâu.”
Giọng nói của Cố Xán nhỏ dần đi: “Thật sự sẽ không gạt ta chứ?”
Trần Bình An hỏi ngược lại: “Ta đã từng gạt ngươi bao giờ chưa?”
Cố Xán nhẹ nhàng gật đầu, yên tâm thiếp đi.
Cố Xán đã ngủ.
Cho nên hắn mới không nhận ra, Trần Bình A vốn không thể nào lau sạch được, máu tươi không ngừng nhỏ xuống trên cánh tay Cố Xán.
...
Trong Xuân Đình phủ.
Cố Xán đang nằm trên giường.
Người phụ nữ ngồi trên giường, đau lòng gần chết.
Điền Hồ Quân mang bí dược đan dược quá giá của Thanh Hạp đảo đến.
Nhưng khi nàng nhìn thấy tiên sinh chưởng quỹ đang đứng bên giường kia, đúng là có hơi run sợ, tay cũng có chút run.
Trần Bình An liếc mắt nhìn bình thuốc trong tay nàng, giọng khàn khàn lên tiếng: “Không có vấn đề gì chứ?”
Điền Hồ Quân gật mạnh đầu: “Dùng tính mạng để đảm bảo!”
Trần Bình An nói: “Sau khi trở về, nói với Lưu Chí Mậu, ta sẽ đến tìm hắn nhanh thôi.”
Điền Hồ Quân đành phải đồng ý.
Sau khi để Cố Xán đang chìm vào trong hôn mê ăn đan dược xong, Điền Hồ Quân chạy trối chết.
Người phụ nữ hốt hoảng thất thố, chỉ thì thầm lặp đi lặp lại: “Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy...”
Động tác của Trần Bình An khẽ run, dời cái ghế ngồi sang bên cạnh, hỏi ngược lại: “Vì sao lại không thể như vậy?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận