Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 973: Cúi Đầu Nhìn Giếng, Ngẩng Đầu Nh

Chương 973: Cúi Đầu Nhìn Giếng, Ngẩng Đầu NhChương 973: Cúi Đầu Nhìn Giếng, Ngẩng Đầu Nh
Chương 973: Cúi Đầu Nhìn Giếng, Ngắng Đâu Nhìn Trời (1)
Sau khi trở lại kinh thành, Trần Bình An vẫn không tìm thấy Quan Đạo Quan, ngay lúc Trần Bình An khẽ cắn răng, chuẩn bị âm thầm tiến hướng hoàng cung, ngày hôm nay, mặt trời nhô lên cao, Trần Bình An đi tới bên cạnh một giếng nước, cúi đầu nhìn xuống, sâu không thấy đáy, u ám tối tăm.
Trần Bình An nhìn thoáng chốc.
Chỉ là thật sự không nhìn ra được gì, liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục dạo chơi.
Nhìn lại giếng nước, vừa rồi đứng bên cạnh đó chút thôi, tựa hồ có hơi cảm thấy mát lạnh.
Từ sau trận chiến cùng Thái Kinh Thần cung phụng Đại Tùy, Thôi Đông Sơn liền thắng được xưng hiệu lão tổ tông Thái gia, hắn trở nên rất nỗi tiếng tại Sơn Nhai thư viện, cộng thêm bộ túi da môi hồng răng trắng, phong thái tuấn dật của Thôi Đông Sơn thực sự rất khiến người ưa thích.
Thôi Đông Sơn có thể tùy ý đi lại trong thư viện, bên người luôn có một ty nữ tên là Tạ Tạ theo chân, hôm nay hai người đi dự thính khóa trình kinh nghĩa của Cát lão phu tử, nghe xong một nửa, Thôi Đông Sơn nằm sắp bên bệ cửa sổ ngủ thiếp lúc nào không hay, Tạ Tạ đứng ở một bên, không dám quấy rầy xuân thu đại mộng của công tử nhà mình, hại cho đệ tử trong phòng đều phải nín cười, khổ sở vô cùng, Cát lão phu tử hận không thể một thước đánh cho Thôi Đông Sơn nở hoa đầy đầu. Nhưng vừa nghĩ tới Thái Kinh Thần và trọn cả gia tộc đều phải dời khỏi kinh thành, lão phu tử liền nhịn xuống phẫn uất trong lòng, quyết định tí nữa nhất định phải nói chuyện với phó sơn trưởng Mao Tiểu Đông, về sau không được cho Thôi Đông Sơn tới gần lớp học của mình.
Giật mình một cái, như là gặp phải ác mộng, Thôi Đông Sơn trợn mắt tỉnh dậy, hơn nửa ngày mới hoãn thần lại được, sau đó cứ thế nghênh ngang dẫn theo tỳ nữ Tạ Tạ quay về chỗ ở.
Đợi lúc Tạ Tạ đóng lại cửa sân, Thôi Đông Sơn tháo giày vượt qua bậc cửa, vung tay áo, sương mù bốc lên, hiện ra một bức sơn hà hình thế đồ của Bảo Bình châu.
Một tay Thôi Đông Sơn vòng trước ngực, một tay sờ cằm, ánh mắt trước tiên dừng ở điểm cưc bắc Đai Tùy của "Bảo Bình châu", sau đó dời xuống phía nam, lướt qua Hoàng Đình quốc, cương vực Đại Tùy, rồi dừng ở trung bộ khu vực Quan Hồ Thư Viện, Thải Y quốc và Sơ Thủy quốc, cuối cùng hắn đột nhiên nằm rạp xuống đất, nhìn quanh trái phải.
Tạ Tạ ngồi nghiêng trên bậc cửa, bức phong thuỷ đồ này hầu như chiếm cứ cả gian phòng, nàng ởi vào nhất định sẽ bị mắng, bị đánh cũng không chừng.
Thôi Đông Sơn một mực nằm ở bên cạnh, thuận miệng hỏi: "Ngươi nói hiện tại trong cảnh nội Đại Tùy, triều đình giang hò, trên núi dưới núi, liệu có người mắng to Hoàng Đề là hôn quân không chiến xin tha, cắt đất cầu hoà không?”
Tạ Tạ thành thật đáp: "Chuyện bên ngoài thế nào, ta không biết, nhưng ở trong thư viện, không ít phu tử xuất thân Đại Tùy mặt ủ mày chau, thở văn than dài, ngược lại chưa từng nghe nói có ai mở miệng chửi rủa."
Thôi Đông Sơn bò dậy, cười tủm tỉm nói: "Người đọc sách có một đặc điểm rất hay, không mắng quân vương, chỉ mắng gian thần, quyền hoạn, hồ ly tinh, ngoại thích, mắng trời mắng đất mắng mẹ nó... Đương nhiên, chuyện gì cũng không có tuyệt đối, dám mắng Hoàng Đé nhất định là có, thế mới giỏi, nói trúng tim đen, chẳng qua rất ít."
Tạ Tạ đã quen ở chung cùng Thôi Đông Sơn, tùy tiện nói: "Công tử cao kiến."
Nàng hoàn toàn là đáp một cách qua loa, thái độ hời hợt không chút che giấu, đừng nói là "Văn yêu" "Lão Hà tinh" quốc sư Đại Ly, đến cả loại ngu ngơ như Lý Hòe đều có thể liếc mắt nhìn ra.
Nhưng Thôi Đông Sơn lại hoàn toàn không hề để ý.
Thôi Đông Sơn hai tay chống nạnh, hé miệng, đột nhiên hít mạnh, nuốt bức bản đồ bằng sương mù kia vào trong bụng.
Sau đó Thôi Đông Sơn nâng hai tay lên, giương nanh múa vuốt, nhếch miệng làm bộ như mãnh hỗ gào thét.
Tạ Tạ nhìn mà khóe miệng co giật.
Thôi Đông Sơn vỗ vỗ tay áo, dương dương tự đắc: "Đúng là khí thôn vạn dặm như hồ, khó lường, khó lường.”
Thị nữ Tạ Tạ chỉ hận không thể trợn trắng mắt nhìn hắn.
Nàng quay đầu nhìn về phía bên kia tường cao, mặc kệ triều dã đại Tùy mạch ngầm tuôn động thế nào, tòa Đông Sơn và thư viện này vẫn đang trong những ngày bình an vô sự.
Đột nhiên một sợi tơ vàng từ ngoài viện bay tới!
lm hơi lặng tiếng, tốc độ nhanh như tia chớp.
Tuy cực kỳ nhỏ, thậm chí không bằng một sợi tóc của Tạ Tạ, nhưng sau khi sợi tơ vàng thon dài này bỗng dưng xuất hiện, khí hậu cuối thu đang chuyển lạnh đột nhiên có biến, nhiệt độ cả tòa viện theo đó tăng cao, khiến cho người ta như đang gửi thân vào ngày hè chói chang.
Tạ Tạ trố mắt cứng lưỡi, căn bản không kịp có phản ứng. Nàng đầu óc trống rỗng, tuy nhiệt độ trong viện tăng cao, nhưng toàn thân Tạ Tạ lại lạnh buốt, cứng ngắc quay đầu, chỉ thấy mi tâm Thôi Đông Sơn vừa bị sợi tờ màu vàng xuyên qua, cả người đảo ngược ra sau, ầm ầm ngã xuống.
Đây hiển nhiên là thủ đoạn ám sát của một vị lục địa thần tiên!
Nơi xa, một giọng nói tang thương khoái ý vang lên: "Yêu nhân loạn quốc, chết không có gì đáng tiếc!"
Nơi càng xa, thân là chủ nhân phương tiểu thiên địa này, phó sơn trưởng Mao Tiểu Đông, phẫn nô quát: "Ai dám cả gan hành hung trong thư viện? !”
Tạ Tạ ánh mắt ngốc trệ, vẫn cứ giữ nguyên tư thế ngồi nghiêng bên cửa, nhìn chăm căm thiếu niên áo trắng ngã vật xuống đát không thấy đứng lên, hắn cứ thế chết rồi?
Bả vai bị người khẽ vỗ, Tạ Tạ bỗng nhiên bừng tỉnh, thân thể căng cứng, quay đầu nhìn lại đồng thời trở tay đập một chưởng.
Nhưng Tạ Tạ vội vàng thu tay lại, vẻ mặt như người ban ngày thấy ma.
Thì ra Thôi Đông Sơn đang đứng ở trước mắt, xoay người đối mặt với nàng, hắn nheo mắt lại, một tay gác sau lưng, một tay nhẹ nhàng duỗi ngón tay ra, điểm nhẹ lên trán Tạ Tạ, đẩy nàng đổ vào trong phòng, nhưng huyền diệu ở chỗ, thân thể Tạ Tạ ngã ngửa trên sàn nhà, hồn phách mờ mờ lại vẫn ở nguyên chỗ cũ, được Thôi Đông Sơn dùng bí thuật ngang ngược cưỡng ép chia lìa thân hồn, từng sợi hồn phách tí tí không chịu được dương khí không ngừng xung kích, sắp bị tiêu tán.
Thôi Đông Sơn đánh giá hồn phách Tạ Tạ, cuối cùng phát hiện khác thường ở tòa Khí Phủ nào đó, cười nói một câu: “Chơi trốn tìm với ta, kinh nghiệm còn non lắm". Chỉ thấy hắn như kỳ sĩ hai ngón tay nhón lấy, từ trong hồn phách Tạ Tạ móc ra một quang điểm màu xanh lá, tùy ý bóp vỡ giữa ngón tay, thể phách được thần hồn dẫn dắt, thân thể mềm mại đã mất đi cảm giác như cá trên thớt gỗ, ra sức nhảy về phía trước một cái.
Thôi Đông Sơn một tát đánh lên "mặt" hồn phách Tạ Tạ, cười mắng: "Thứ chẳng làm nên trò trống gì, cút về."
Thần hồn trở về vị trí cũ, Tạ Tạ chậm rãi tỉnh lại, đầu đau muốn nứt, giãy giụa ngồi dậy, một tay chống đỡ, một tay che trán, đau đến độ nước mắt chảy đầy mặt. Thôi Đông Sơn đi nhanh bước vào cửa, xoay người nhặt lên một tắm Khôi Lỗi Phù thế thân phẩm trật cực cao trong phòng, dùng ngón tay dúm thành tro tàn, quay đầu cười nói: "Mao Tiểu Đông, ngươi còn nhịn được nữa à? ! Người ta đã đi ¡ đi tiêu trong nhà người rồi!"
Trên đường đuổi giết, tiếng cười lệnh của Mao Tiểu Đông từ xa xa truyền vào tiểu viện, nói: "Đúng, ngươi chính là đống phân kial"
Thôi Đông Sơn cười hắc hắc nói: "Ta đây mỗi ngày ởi tới đi lui, thế chẳng phải Sơn Nhai thư viện đã thành một nhà vệ sinh?" Tạ Tạ không nói nửa lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận