Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1227: Đạo Lý Nghe Hay Không Nghe, Có

Chương 1227: Đạo Lý Nghe Hay Không Nghe, CóChương 1227: Đạo Lý Nghe Hay Không Nghe, Có
Chương 1227: Đạo Lý Nghe Hay Không Nghe, Có Kiếm (1)
Ngoài cửa đông thành Lão Long, Vân Lâm Khương thị giáo tập ma ma mặt đỏ lên, phi kiếm bản mạng ngân nga ong ong ở trong khiếu huyệt, lúc này mới khiến bà có thể dốc hết sức nhìn thấy một ít hình ảnh mơ hồ.
Vị lão tổ trung hưng Đồng Diệp tông họ Đỗ nheo mắt, nhìn về phía lỗ thủng tường thành bên kia, tiên binh bản mạng Thôn Kiếm Chu im lặng lơ lửng ở bên người. Trong "cổng tò vò" bức tường thành kia bị đánh phá ra, một vị nữ tử cao lớn áo trắng như tuyết, tay áo phiêu đãng, ngồi ở trên đống đá vụn, động tác nhẹ nhàng. Người thanh niên trong lòng ôm một chiếc Kim Lễ pháp bảo hầu như phá hủy, bị thương quá nặng, đã ngất đi. Cô cúi đầu, giơ một ngón tay, nhẹ nhàng vuốt lên lông mày nhíu chặt của người thanh niên.
Cách đó không xa, có một vị lão nho sĩ thanh sam nghèo túng nâng tay lau trán, Ngươi cũng quá liều lĩnh đó, gây ra động tĩnh lớn như vậy, người có biết không, để che đậy hành tung của ngươi, ta xem như đã dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân. Nếu không phải Tuệ Sơn đại thần cũng coi như là người có nghĩa khí, để ta trực tiếp nhảy tới bắc bộ Bảo Bình Châu, lúc này ngươi coi như đã biết hết thiên hạ rồi, đến lúc đó Trần Bình An còn an tâm tu hành như thế nào đây?"
Thấy nữ tử kia không nói lời nào, lão tú tài lại chột dạ hơn, ca thán một tiếng, không nhìn người thứ hai tiên gia trên bản đồ Đồng Diệp Châu kia, đi tới bên cạnh vách tường, cố nén lửa giận trong lòng,"Như thế nào, hai người các ngươi đã thích xem náo nhiệt như vậy, sao ngay cả đầu không dám lộ ra?"
Phương bắc, xuất hiện một bóng người mờ mịt, mơ hồ có thể thấy được, là một vị nho sĩ trung niên, bên hông treo một ngọc bội màu vàng, chữ triện là "ngô thiện dưỡng hạo nhiên khí" (Ta giỏi dưỡng hạo nhiên khí).
Phía nam, là một vị nho sĩ thân hình mơ hồ bát định tương tự, chỉ là bộ dáng thát tuần, bên hông cũng treo ngọc bội màu vàng, chữ triện là "Đắc đạo đa trợ" (Chính nghĩa thì được ủng hộ, có đạo thì nhiều người giúp).
Nho sĩ trung niên chắp tay nói: "Bái kiến tiên sinh." Vị nho sĩ thất tuần kia phía nam kia khi gặp được lão tú tài Văn Thánh lại hoàn toàn thờ ơ, mí mắt cũng chưa có chút động tính nào.
Lão tú tài hít sâu một hơi, chỉ chỉ lão tổ trung hưng Đồng Diệp tông kia, nhìn về phía lão nho sĩ đeo ngọc bội "Đắc đạo", hỏi: "Ngươi thân là thánh nhân phụ trách trông coi phương bắc Đồng Diệp Châu, nếu nói luyện khí sĩ thập cảnh thật nhất cảnh hành tâu thiên hạ, ngươi có thể đùn đẩy nói là việc nhân gian quá nhiều, dưới lòng bàn chân vạn nhà đèn đuốc nhiều như tinh tú, ngươi ở trên trời không chiếu cố nổi, một tên luyện khí sĩ Phi Thăng cảnh như vậy, mắt ngươi mù rồi sao? Một ngọn đèn lòng lớn bay qua ở trước mắt ngươi, ngươi vẫn không nhìn thấy?"
Nho sĩ ngoài bảy mươi im lặng không lên tiếng.
Nho sĩ trung niên thở dài một tiếng, trước đó thật ra hắn đã được đánh tiếng, nói Đồng Diệp tông Đỗ Mậu sẽ xuống núi đến Bảo Bình Châu Lão Long thành ở khu vực của hắn một chuyến, là một trong những mưu tính của Đại Ly Tống thị phương bắc, lại liên quan đến tin tức Yêu tộc Phù Kê tông, Thái Bình sơn đại loạn, cho nên Đỗ Mậu trước khi rời khỏi tông môn, đã báo cáo chuyện này với nho sĩ tuổi thất tuần rồi, chỉ là chuyện xảy ra đột ngột, không kịp lấy quan điệp từ học cung. Cho nên nho sĩ trung niên mới mở một mắt nhắm một mắt.
Ước thúc đối với các đại tu sĩ Phi Thăng cảnh này, là một thiết luật do Lễ Thánh đặt ra, đã nhiều năm trôi qua như vậy, không phải là không có ai bật lại, thậm chí còn có đại tu sĩ công khai châm biếm, Lễ Thánh lão gia thật là bác ái, Hạo Nhiên Thiên Hạ nuôi thả nhiều Yêu tộc như vậy, không đi giết hết, nhổ cỏ tận gốc, giữ lại nuôi hổ thành tai họa không nói, lại còn đặt ra quy củ nghiêm ngặt đối với người trong nhà, duỗi tay duỗi chân, cũng phải được học cung phê chuẩn, nhìn xem ba mạch đạo gia người ta tọa trấn Thanh Minh Thiên Hạ, Phi Thăng cảnh thích ở lại tòa Bạch Ngọc Kinh kia thì ở lại, buồn thì tùy ý rong chơi thiên hạ, vì sao chỉ riêng Hạo Nhiên Thiên Hạ, hắt xì một cái cũng phải giảng quy củ?
Đòng Diệp tông Đỗ Mậu có chút thiếu kiên nhẫn, một tay để sau lưng, một tay vò đầu, ngắng đầu nhìn vị lão tú tài kia, Ngươi chính là Văn Thánh?"
Lão tú tài lại từ đầu tới đuôi vứt người này sang một bên, lần lượt nói một câu với hai vị trong bảy mươi hai hiền tài được cúng tế tọa trắn văn miếu nho gia trên trời, Hai người các ngươi, đều là môn sinh đắc ý của lão Tam, là thánh nhân, lão Tam hẳn là đã dạy các ngươi, các ngươi càng nên nhớ rõ, lòng trắc ấn, ai cũng có."
"Lòng ghét kẻ ác, ai cũng có!"
Điều trước, nói với nho sĩ trung niên tọa trấn nam bộ Bảo Bình Châu.
Điều sau, là nói với vị nho sĩ tuổi thất tuần đã mặc kệ Đỗ Mậu xuống núi vượt châu tiến vào Lão Long thành.
Người đọc sách có thể chen thân văn miếu, tế bái Chí thánh tiên sư, đương nhiên là thánh nhân danh xứng với thực, so với cái gọi là nho thánh của sơn trưởng thư viện nho gia càng có phân lượng hơn, chỉ là nho gia chính thống Hạo Nhiên Thiên Hạ, vẫn luôn kiên trì gọi là bảy mươi hai hiền tài.
Lão tú tài tiếp tục nói: "Tiên sinh nhà các ngươi đã nói, sinh, là thứ ta muốn; nghĩa, là thứ ta muốn. Hai thứ không thể đồng thời có được, bỏ sinh mà giữ nghĩa! Bây giờ là Trần Bình An kia đang dạy các ngươi làm người! Nếu lão Tam dạy không tốt, thì để một đứa nhỏ đọc sách không nhiều tới dạy các ngươi là được."
Lão nhân tuổi thất tuần sắc mặt cứng ngắc, hờ hững mở miệng: "Ngươi đã không ở văn miếu, không có thần tượng tế bái nữa, học thống văn mạch đã đút, đối với tiên sinh nhà ta phải kính xưng là Á Thánh."
Lão tú tài tức đến mức mắt trọn trừng lên, la không gọi hắn lão vương bát đản đã là rất nễ mặt hắn rồi! Ngươi là cái thá gì hả? ! Dựa vào đạo đức văn chương rắm chó, học vấn rắm chó chẳng tích sự gì, vào văn miếu ăn thịt đầu heo nguội mà thôi."
Lão nhân tuổi thất tuần mặt vẫn không biểu cảm. chỉ là khóe miệng khẽ nhúc nhích, như châm chọc.
Lão tú tài vỗ vỗ ngực, lắm bẩm: "Phải lấy lý phục người, láy đức phục người."
Lão tú tài thở dài một tiếng,"Hai người các ngươi, biết rõ hôm nay ta không thể nào làm gì được các ngươi, cho nên mới không sợ hãi, có đúng không?”
Nho sĩ trung niên lắc đầu nói: "Không dám, cũng không muốn như thế."
Nho sĩ tuổi thất tuần cười lạnh nói: "Học vấn của ngươi chính là sào chọc cứt, là ruồi bọ thối, hỏng nghiệp lớn thiên thu của đạo thống nho gia chúng ta."
Vị nho sĩ thất tuần đeo ngọc bội màu vàng "Đắc đạo đa trợ" này không lùi mà tiến, bước lên phía trước một bước, "Ta đứng ngay trước mặt ngươi nói như vậy, ngươi có thể làm gì được nào?”
Lão tú tài tức quá mà cười lên, Năm xưa khi ta nhưừ mặt trời giữa trời, chuyện ngươi cắm đầu học tập nghiên cứu sách vở học vấn một nhánh này của ta, quên rồi? Nếu ta không nhớ làm, ngươi còn từng chạy tới xin lãnh giáo Thôi Sàm? Kết quả như thế nào? Thôi Sàm đời này chưa từng làm máy chuyện tốt, mắng ngươi cũng không học được, chỉ học được lão Tam ra vẻ đạo mạo, còn đề nghị nho gia về sau ban bố một danh hiệu 'ngụy quân tử", chạy song song với chính nhân quân tử, thật sự là một lời nói đi thẳng vào trọng tâm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận