Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 979: Xa Nhìn Gần Xem (2)

Chương 979: Xa Nhìn Gần Xem (2)Chương 979: Xa Nhìn Gần Xem (2)
Chương 979: Xa Nhìn Gần Xem (2)
Long Tuyền quận, động thiên hạ xuống, thiên địa giáp giới, tựa như một khối phúc địa linh khí dồi dào, khiến cho người thèm thung.
Hơn vạn yêu quái tinh mị xung quanh, trải qua hơn hai năm thời gian di dời, dần dần bắt đầu nương nhờ các đỉnh núi lớn, tình thế gần như đi vào ổn định,
Trong đó chỉ riêng Đại Yêu Kim Đan cảnh đã có tận 3 con, không một ngoại lệ, ai cũng đều từng là cự phách quát tháo phong vân một cõi, về phần có Đại Yêu Nguyên Anh ấn nắp trong đó hay không, bởi đối phương không muốn bại lộ quá sớm, tạm thời vẫn không biết.
Bởi đủ các loại nguyên nhân, nửa đường chết non, chết bắt đắc kỳ tử, cùng với không tuân quy củ bị triều đình Đại Ly trấn áp chém giết, tổng cộng tiếp cận hơn ngàn, chẳng qua số lượng yêu mị trong ngũ cảnh tử vong không lớn, phần nhiều là Yêu tộc tằng đáy mới vừa đặt chân tu hành, hành sự chỉ bằng bản tính hung hãn.
Trong Yêu Tộc, có tư cách được triều đình Đại Ly ban phát thái bình vô sự bài, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Vì thế Yêu Tộc hoặc là nương nhờ các đỉnh núi lớn, đảm nhiệm cung phụng hay hộ pháp sơn môn, hoặc là tự móc tiền túi, cúi mình móc nối quan hệ với quan phủ, hoặc là khẩn cầu chủ nhân phủ đệ lấy lòng Đại Ly, tóm lại vẫn là chỉ cần có tiền sẽ có thể xui khiến cả ma quỷ, lợi ích này khiến cho Hộ bộ Đại Ly mặt mày hớn hở, nhân đó quan hệ vốn có phần cứng ngắc với Binh bộ bắt đầu có chỗ hòa hoãn, rốt cuộc thế lực đứng đầu của hai đại dòng tộc thượng trụ quốc Viên Tào chiếm trọn gần như nha môn hai bộ Binh Hộ, mà gần trăm năm nay hai nhà Viên Tào thủy hỏa bất dung, khắp nơi đối chọi gay gắt, cả triều đều biết.
Thân làm Thánh Nhân của phương tiểu thiên địa này, Nguyễn Cung xuất thân từ Phong Tuyết Miếu sáng lập nên Long Tuyền Kiếm Tông, địa bàn cực lớn, bao gồm phần lớn đỉnh núi kể cả Thần Tú sơn, nhưng số đệ tử nhập thát vẫn cứ ít đến đáng thương.
Một vị là nữ đồ đệ bị vứt bỏ của Phong Tuyết Miếu, bản thân tự chém đứt ngón tay cái, phụ trách cửa hàng kiếm ngoài trần nhỏ, nàng rất ít tiến vào tông môn, tên là Từ Tiểu Kiều.
Môt vi thanh niên trầm măc ít nói, quanh năm mặc phục sức màu đen, trên Đống Cốc.
Ngoài ra còn có một vị thiếu niên lông mày dài, xuất thân Ly Châu động thiên, tên Tạ Linh.
Dù là cộng thêm con gái duy nhát Nguyễn Tú, Long Tuyền Kiếm Tông vẫn cứ hương hỏa mỏng manh khiến người nhìn mà than thở.
Nhưng đối với điều này Nguyễn Cung có vẻ không thèm để ý, trừ đi tới thạch nhai Trảm Long đài Long Tích Sơn, cùng quan hệ với người nhà Phong Tuyết Miếu và Chân Võ Sơn, hắn liền không để ý tới tục sự, vô luận là Thái Thú Ngô Diên hay Bắc Nhac chính thần Nguy Bách, cơ hồ đều không thèm nhìn. Chuyện truyền đạo cho mấy vị đệ tử lại càng không để tâm, bình thường đều để con gái Nguyễn Tú quản lý.
Thần Tú sơn, hôm nay mây trời cuồn cuộn, mặt trời lơ lửng, chiếu rọi không trung đỏ ửng.
Thiếu nữ áo xanh tết tóc đuôi sam, hoặc là nói đã không thể gọi là thiếu nữ, so với lúc mới tiến vào Ly Châu động thiên, hiện nay nàng dáng người thon dài, cao thêm chút ít, mặt mày nây nở, cô nương Nguyễn Tú trước kia đã trổ mã duyên dáng yêu kiều.
Đứng bên người nàng là ba vị đê tử khai sơn của phu thân Nguyễn Cung, Từ Tiểu Kiều, Đồng Cốc, Tạ Linh, bốn người bọn hắn hiếm hoi mới có lúc gặp mặt, trong ba người Từ Tiểu Kiều xưng Nguyễn Tú là đại sư tỷ Đểng Cốc gọi là Nguyễn cô nương, ngữ điệu tỏ vẻ tôn kính từ tận tâm can, riêng thiếu niên Tạ Linh thì một mực thích gọi nàng là Tú Tú tỷ.
Bên chân Nguyễn Tú có một con chó cỏ nằm sắp, chó già ốm yếu vốn nằm chờ chết bên phố thị trần nhỏ, nay vậy mà trở nên tinh thần quắc thước, hai mắt tràn đầy linh tính, điều này phải quy công ở Nguyễn Tú thường xuyên ném đan dược cho nó, dược vật phi phàm, mỗi viên đều giá trị ngàn vàng, từng có Luyện Khí sĩ đi ngang qua trông thấy một màn kia, lập tức sinh ra tâm trạng thê lương, cảm thấy mình lăn lộn còn không bằng cả chó, hận không thể nhảy bổ tới, giành ăn với nó.
Trong mây mù, có vài đỉnh núi thưa thớt chọc phá biển mây, sừng sững giữa trời, tựa như hòn đảo.
Nguyễn Tú chỉ chỉ một ngọn núi trong đó, nói: "Cha ta nói, chỉ cần các ngươi chen thân Kim Đan cảnh, người sẽ tặng cho một đỉnh núi, chiêu cáo thiên hạ, đồng thời cử biện nghi thức khai phong." Sau đó nàng nhìn về phía Đồng Cốc: "Ngươi tuy xuất thân tỉnh mị, so sánh với ba người chúng ta, phá cảnh càng khó, nhưng dựa vào trường thọ, nền tảng lại không sai, sớm đã là Long Môn cảnh, cũng nên thử xem."
Đồng Cốc muốn nói lại thôi.
Hiển nhiên lòng tin hắn không lớn, trong ngũ cảnh Kim Đan cảnh là cửa ải tu sĩ khó đột phá nhất, ngăn lại không biết bao nhiêu Luyện Khí sĩ Long Môn cảnh, sở dĩ Đống Cốc rời xa quê hương, buông bỏ thân phận ngụy trang là thái sư một nước, cùng với phú quý nhân gian, toàn bộ đều vứt bỏ, chính là muốn mượn nhờ linh khí dạt dào vượt quá mức bình thường của Ly Châu Động Thiên, gia tăng khả năng bản thân tiến lên Kim Đan cảnh, còn phẩm tướng cao thấp khi thành tựu kim đan, đan thất đồ họa được bao nhiêu, hắn tuyệt không dám hy VỌng xa VỜI.
Kết thành Kim Đan khách, mới là người phe ta.
Câu nói kia không biết hấp dẫn bao nhiêu Luyện Khí sĩ thế gian cần cù miệt mài với đạo tu hành, một năm tiếp một năm, không màng thé sự.
"Trong quá trình ngươi phá cảnh, ta sẽ dùng chút ít thủ đoan. mươn nhờ số mênh sơn thủy của vài ngọn núi nhà mình, giúp ngươi áp trận."
Nguyễn Tú chỉ chỉ Tạ Linh: "Lúc trước sư đệ ngươi có được một kiện bảo bối gần như tiên binh, một tòa Linh Lung Tháp, do một vị cao nhân ban thưởng, nó có thể hạ thấp phong hiểm lúc phá cảnh cho ngươi."
Thiếu niên trường mi họ Tạ mặt như mếu, chỉ muốn nhảy núi chết quách cho xong.
Tú Tú tỷ của ta, đây chính là bí mật lớn bằng trời ta cố giữ kín cho bằng được, sao ngươi lại tùy tiện nói ra như vậy.
Nét mặt Đống Cốc thường niên nghiêm túc cứng đờ như đá, cuối cùng để lộ ra một mạt thần sắc kích động, cúi đầu cảm ơn tiêu sư đệ Tạ Linh: "Tạ sư đệ, phần đại ân này, Đồng Cốc suốt đời khó quên, tương lai tất có báo đáp!"
Nguyễn Tú quét mắt nhìn Tạ Linh đang còn u oán: "Có đồ tốt như vậy thì phải biết tận dụng, đùng nấp ở bên cạnh cười trộm. Đại đạo tu hành, cuối cùng, là tu bản ngã, quá dựa vào ngoại vật, vô luận là đối địch hay tâm tính đều có phiền toái lớn, vì sao không ít lão Nguyên Anh trong lúc bế quan cứ thế lặng lẽ chết đi, chính là vì trong quá trình tu hành quá ÿỷ lại pháp bảo khí vật."
Nguyễn Tú cứ như đọc thuộc lòng, nói vanh vách một lượt, Tạ Linh nở nụ cười.
Ánh mắt Từ Tiểu Kiều và Đổng Cốc cũng có phần dị dạng.
Nguyễn Tú thở dài một tiếng, chán nản nói: "Những đạo lý này đều là cha ta phải bắt ta học thuộc như vẹt, làm khó chết ta."
Tạ Linh cười không ngậm miệng được.
Từ Tiểu Kiều và Đống Cốc cũng hiểu ý cười cười.
Nguyễn Tú dặn dò: "Đồng Cốc. tí nữa ngươi tư chon môt nơi phong thủy bảo địa và ngày lành tháng tốt, đến lúc đó ta và Tạ Linh sẽ xuất hiện đúng giờ."
Đồng Cốc ra sức gật đầu, tâm tình kích động.
Nguyễn Tú lấy ra một bọc lụa từ trong tay áo, không mở ra mà nói với ba người: "Trở về cả đI.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận