Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1808 - Hồ Thư Giản Cháy Nhà Ra Mặt Chuột (7)



Chương 1808 - Hồ Thư Giản Cháy Nhà Ra Mặt Chuột (7)




Điền Hồ Quân nói đùa rằng vị Trần tiên sinh của chúng ta nợ rất nhiều tiền, mật khố phòng trên đảo Thanh Hạp đang phàn nàn không ngừng, Hạ Ngục Diêm La điện, ngoài ra còn có Lưu ly các mô phỏng mà nàng ta đã giúp Trần tiên sinh ghi giấy nợ với Du Cối, hai pháp bảo quỷ tu đều không phải là một con số nhỏ.
Cố Xán mỉm cười và nói rằng việc lớn như vậy có thể đợi đến khi sư phụ quay trở lại đảo Thanh Hạp rồi tự mình định đoạt là được.
Điền Hồ Quân nhất thời lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Hồ Thư Giản bây giờ, hầu như không có dã tu nào tin rằng Lưu Chí Mậu vẫn có thể sống sót rời khỏi thủy lao của đảo Cung Liễu.
Chỉ cần có thể rời đi, Lưu Chí Mậu đã sớm trở về đảo Thanh Hạp, tại sao lại phải trì hoãn đến bây giờ? Hiện tại Tô Cao Sơn đã đi rồi, chỉ cần chờ đợi tân tông chủ của Ngọc Khuê tông lộ diện, mọi người đều tin rằng lúc đó sẽ là ngày chết của Lưu Chí Mậu.
Cố Xán mặc áo mãng bào màu xanh sẫm đã lâu không mặc, hai tay thu vào trong ống tay áo, quay đầu nhìn vẻ mặt tối tăm, bất ổn của Điền Hồ Quân, nhẹ giọng nói: "Đại sư tỷ, để đi lên được đến đỉnh cao của đại đạo mà làm một số việc trái với ý mình thật ra cũng không có gì là sai, nhưng vẫn phải giữ một hai giới hạn chứ. Ta là người tu đạo nửa chừng, trở thành đệ tử cuối cùng của Lưu Chí Mậu, khúc mắc, âm mưu đấu đá và lợi dụng lẫn nhau trong đó. Tất cả mọi người ở hồ Thư Giản đều có thể nhìn thấy. Vì vậy, nghĩ đến ân tình giữa sư đồ, đó không phải là giới hạn của Cố Xán ta. Nhưng đại sư tỷ, tỷ là đệ tử được lòng Lưu Chí Mậu nhất, do một tay ông ta dẫn dắt. Muôn vàn cơ hội sau đó, đảo Thanh Hạp cũng chưa bao giờ bạc đãi với tỷ, nếu như tỷ làm việc mà mất đi chừng mực, thì tỷ thử nghĩ đi, trong hồ sơ Đại Ly, trong lòng của Quan Ế Nhiên, trong mắt của các dã tu ở hồ Thư Giản và nhận xét của các tu sĩ tương lai của hạ tông của Ngọc Khuê tông dành cho tỷ, cũng sẽ không khá hơn bao nhiêu. Nếu như tỷ đã là một vị tu sĩ địa tiên, ta cảm thấy không phải tỷ nên nhìn xa hơn một chút sao? Dù sao, hồ Thư Giản bây giờ có rất nhiều quy tắc. Những cách làm của chúng ta làm trước đây đã không còn thích hợp để áp dụng cho hồ Thư Giản hiện tại nữa rồi."
Điền Hồ Quân nhẹ giọng hỏi: “Trần tiên sinh nhờ đệ thông báo cho ta à?”
Cố Xán lắc đầu nói: “Không liên quan gì đến Trần Bình An, tất cả mọi hành động của tỷ, hắn chỉ là nhìn rõ và thấu đáo hơn ta mà thôi. Đương nhiên, sẽ không nói cho tỷ biết những điều này. Nhưng qua nhiều năm, ta và đại sư tỷ vẫn có chút giao tình với nhau, vậy nên đây có thể xem là một chút lời chân thành của ta. Nghe hay không đều là chuyện của đại sư tỷ. Nghèo thì đừng tham gia tiệc rượu, người ta đã coi thường thì mình không nên khuyên nhủ, đạo lý ta đều hiểu hết, nhưng ta cảm thấy cho dù có khiến người ta phiền phức thì cũng phải nói với đại sư tỷ một chút."
Điền Hồ Quân thở dài: "Đã không còn đường quay đầu nữa rồi."
Cố Xán mỉm cười, vẫn là Cố Xán của lúc trước.
Đáng tiếc đại sư tỷ Điền Hồ Quân không gặp được Trần Bình An của nàng ta.
Cố Xán vừa nghĩ tới đây, đã bắt đầu nhìn về phía xa, cảm thấy bầu trời rất rộng lớn, nếu như tương lai mờ mịt thì cũng không cần quá sợ hãi.
Nỗi phiền muộn trong lòng đã được giải tỏa một chút, Cố Xán mới thu hồi ánh mắt và nói: "Đại sư tỷ cứ yên tâm, lãnh thổ và tài sản còn lại của đảo Thanh Hạp, các sư tỷ sư huynh đồng môn, cũng như các cung phụng của chư hầu đã cố gắng tranh giành rồi, ta cũng không tranh giành được gì, cũng không muốn tranh giành cái gì, với năng lực nhỏ bé của ta, tranh đấu với các người cũng không giành được lợi ích gì. Chi bằng cứ ngoan ngoãn, chủ động rút lui. Nói không chừng sau này vẫn còn có thể kiếm được ly rượu uống. Hơn nữa, quanh năm suốt tháng ta cũng không ở đảo Thanh Hạp được mấy ngày. Thay vì đề phòng ta, chi bằng đại sư tỷ nên thử các cách khác đi.”
Điền Hồ Quân bị Cố Xán nói trúng tim đen, sắc mặt của nàng ta ngày càng mất tự nhiên, tuy nhiên, có câu nói của Cố Xán bảo rằng hắn ta cam lòng “có giao tình” với đại sư tỷ như nàng ta, thì cũng tốt hơn nàng ta một mình ra sức nghi ngờ và suy đoán.
Không phải Điền Hồ Quân tin tất cả những “lời nói xuất phát từ đáy lòng” của Cố Xán, mà là Cố Xán bây giờ cần đến Phạm thị ở thành Trì Thuỷ để tìm bùa hộ thân trước khi vào hồ Thư Giản, rồi sau khi lên thuyền, hắn ta nhất định phải dùng cách nói để "Lưu Chí Mậu có thể an toàn rời khỏi đảo Cung Liễu" vốn không ai tin này, để tranh giành một con đường sống cho mình, nên mới khiến Điền Hồ Quân yên tâm được phần nào. Mất đi con chạch đó, lại không có Trần Bình An ở bên cạnh, Cố Xán thực sự là không giải quyết được gì cả!
Khi thuyền cập bến đảo Thanh Hạp, Cố Xán không nói rằng hắn ta sẽ đến phủ Xuân Đình mà nói rằng hắn ta có thể sống trong ngôi nhà ở cổng núi, làm hàng xóm với bằng hữu là Tằng Dịch.
Kết quả là một mình Mã Đốc Nghi đã độc chiếm phòng của Trần Bình An, đuổi Cố Xán qua bên chỗ của Tằng Dịch.
Cố Xán không quan tâm.
Suốt quãng đường ngày đêm ở bên nhau, Cố Xán không hề ghét Mã Đốc Nghi khẩu xà tâm phật, mà ngược lại còn cảm thấy cô rất tốt.
Có lẽ Trần Bình An thấy tất cả những đạo lý cả đời của mình đều đã giảng xong ở hồ Thư Giản.
Cố Xán lại cảm thấy những lời nịnh nọt, a dua của người khác, trong những năm tháng ở hồ Thư Giản hắn ta đã nghe đủ cho cả đời này rồi.
Sau đó, Cố Xán đi xem đống hoang tàn phủ Hoành Ba, rồi lại dừng chân một lúc bên ngoài phủ Xuân Đình.
Đó là một ngày xuân ánh nắng tươi sáng, Cố Xán và Tằng Dịch, Mã Đốc Nghi đang ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế tre nhỏ để phơi nắng.
Có một phu nhân mặc cung trang, vóc dáng cao ráo, bước xuống thuyền và chậm rãi đi tới.
Đó là Lưu Trọng Nhuận của đảo Châu Thoa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận