Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1720 - Gió Tuyết Dữ Dội (11)



Chương 1720 - Gió Tuyết Dữ Dội (11)




Không đợi trung niên tu sĩ muốn nói thêm gì nữa, lão tổ sư liếc nhìn ông ta, khẽ lắc đầu: "Đã như thế này rồi, còn cần Hoàng Ly Sơn chúng ta làm gì nữa chứ? Chê chuyện tốt không tốt, ăn no rửng mỡ cho nên chạy đến làm chút việc dư thừa?"
Vị tu sĩ trung niên lập tức hiểu ý gật đầu.
Tuy rằng đã đi xa, nhưng Tô Tâm Trai vẫn nhạy cảm nhận ra được dáng vẻ bất lực của Trần Bình An, cười hỏi: "Sao vậy? Lão tổ sư trên núi nói gì sau lưng ta sao?"
Trần Bình An mỉm cười và lắc đầu: "Không có, đang nói tốt về ta."
Tô Tâm Trai tò mò hỏi: “Gì thế, nếu nói Trần tiên sinh còn trẻ mà đã có tiền đồ, xem như là ráng gắng gượng được một chút, Trần tiên sinh có thể thoải mái tiếp nhận, nhưng nếu khen ngợi Trần tiên sinh dung mạo tuấn tú, dáng vẻ hiên ngang? Thì Trần tiên sinh người tuyệt đối đừng xem là thật."
Trần Bình An bất đắc dĩ nói: "Quả nhiên là nồi nào úp vung nấy. Con mắt của tu sĩ Hoàng Ly Sơn các người quả nhiên là giống nhau."
Tô Tâm Trai mỉm cười.
Sau đó nàng ta bước đi chậm lại một chút.
Rồi Trần Bình An cũng giảm tốc độ.
Ở ngọn núi phía sau của Hoàng Ly sơn, nơi mà linh khí kém xa đảo Thanh Hạp, một nơi có phong cảnh tương đối đẹp đẽ, có một ngôi mộ.
Dâng hương xong, khấu đầu lạy.
Tô Tâm Trai hồi lâu cũng không muốn đứng dậy.
Trần Bình An ngồi xổm ở phương xa, tiện tay nhặt một nắm đất nhỏ, nhẹ nhàng đưa tay bóp lấy.
Tằng Dịch nhìn bóng dáng Tô Tâm Trai từ xa, chàng trai trẻ cảm thấy buồn bã và đau lòng.
Sau khi Tô Tâm Trai đứng dậy, lau nước mắt và đi đến chỗ Trần Bình An, vẻ mặt nhẹ nhõm, lông mày không còn nét u buồn nữa.
Trần Bình An ném đất đi, đứng dậy.
Tô Tâm Trai mỉm cười và nói: "Trần tiên sinh, ngài có thể lấy lại lá bùa rồi."
Trần Bình An có chút do dự muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói nhiều, thu hồi lá bùa da cáo lại, nhét vào trong tay áo.
Trước mặt chỉ còn lại nữ tử vật âm đã trở lại hình dáng ban đầu.
Trần Bình An hỏi: "Thật sự không muốn sống trong tấm bùa da cáo sao? Cho dù có Chu thiên đại tiếu và Thủy lục đạo tràng, chuyện luân hồi chuyển kiếp vẫn là..."
Tô Tâm Trai lắc đầu: "Ta không hối hận, một chút cũng không hối hận."
Nàng ta lùi lại vài bước, mỉm cười rạng rỡ với tiên sinh phòng sổ sách có khuôn mặt tái nhợt chẳng khá hơn vật âm bao nhiêu, hành lễ vạn phúc với dáng vẻ duyên dáng yêu kiều.
Nàng ta quay đầu cười, đôi mắt long lanh cười với Tằng Dịch: "Tiểu tử ngốc, từ nay về sau hãy theo Trần tiên sinh chăm chỉ tu hành, nhớ phải tiến thân vào Trung Ngũ cảnh, rồi hãy trở thành một địa tiên đi nhé!"
Tằng Dịch ra sức gật đầu.
Sau đó nàng ta nhìn Trần Bình An và nhẹ nhàng nói: "Cầu mong Trần tiên sinh cầu được ước thấy, không phải lo lắng bất cứ điều chi."
Trần Bình An khàn giọng hỏi lại: "Suy nghĩ lại lần nữa đi nhé?"
Tô Tâm Trai lại nói: "Mong Trần tiên sinh và cô nương trong lòng có thể trở thành một cặp thần tiên tình lữ."
Trần Bình An hít sâu một hơi, giơ tay lên nắm lại: "Hy vọng có duyên được gặp lại Tô cô nương."
Khuôn mặt của Tô Tâm Trai đã đầy nước mắt, nhưng lại cười vui vẻ nói: “Đến lúc đó Trần tiên sinh tuyệt đối, tuyệt đối đừng có mà không nhận ra ta đó.”
Trần Bình An khẽ gật đầu.
Tô Tâm Trai hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của chàng trai trẻ, như muốn xác định xem hắn có đang nói dối hay không, cuối cùng đột nhiên mỉm cười: "Ha, ta mới phát hiện rằng Trần tiên sinh của chúng ta cực kỳ anh tuấn."
Trần Bình An nặn ra một nụ cười, run rẩy, giơ ngón tay cái ra: "Cô nương này ánh mắt thật không tồi."
Tô Tâm Trai đã không còn bất kỳ chấp niệm nào nữa, từng chút một, linh hồn của nàng ta đã bắt đầu bay đi, giống như một bức tranh thiếu nữ, cháy rụi không còn sót lại thứ gì, tro bụi bay đi và quay trở lại thiên địa.
Trần Bình An vẫy tay chào nàng ta.
Tằng Dịch ôm mặt khóc.
Cuối cùng, Trần Bình An vỗ vai của thiếu niên nói: "Đi thôi."
Tằng Dịch cúi đầu, khẽ gật đầu.
Trần Bình An nhẹ giọng nói: "Nếu như ngươi thật sự thích Tô cô nương đến như vậy, nếu như kiếp này đến cuối đời cũng đã không thể nói ra được câu thích nàng ta, thì cũng không sao cả, mấy chục năm hoặc một trăm năm tới, cho dù có tìm kiếm khắp nhân gian, ngươi cũng phải gặp lại nàng ta một lần nữa, lớn tiếng nói với nàng ta rằng ta thích nàng. Nếu trăm năm vẫn chưa đủ thì hãy cố gắng trở thành một vị địa tiên tranh đoạt trường thọ với trời đất. Chỉ cần đến lúc đó ngươi còn thích nàng ta, vừa siêng năng tu đạo vừa đi du ngoạn vượt ngàn dặm, tìm kiếm nàng ta ngàn năm cũng đã sao chứ.”
Tằng Dịch bỗng nhiên ngẩng đầu, nghẹn ngào nức nở: “Nhưng tư chất của ta kém.”
Trần Bình An trầm giọng nói: "Tằng Dịch, trước khi ngươi bỏ ra nỗ lực hơn người bình thường rất nhiều, ngươi hoàn toàn không có tư cách nói mình không có thiên phú hoặc tư chất kém! Chuyện này cho dù ngươi có nói với người khác ngàn vạn lần, ta cũng không thèm quản ngươi, nhưng ở trước mặt ta, chỉ cần ngươi còn muốn theo ta tu đạo, ngươi chỉ có thể nói một lần mà thôi!”
Tằng Dịch sững sờ, xuất thần.
Trần Bình An cất bước đi trước, nói lời cuối cùng với Tằng Dịch: "Ta sẽ đợi ngươi ở cổng núi. Trước đó, ta sẽ đi từ biệt tu sĩ ở Hoàng Ly sơn, ngươi không cần phải đi theo ta. Có một số lời trong lòng, ngươi có thể một mình ở lại đây, về việc ngươi có muốn nói ra hay không cũng không quan trọng, còn có thể thực sự nhớ lâu trong lòng hay không thì đó mới bằng chứng cho thấy ngươi thích Tô cô nương đến nhường nào. Nhưng để ta nói cho ngươi nghe một điều mà có thể lúc này ngươi không muốn nghe. Cho dù vài tháng hay vài năm sau ngươi có yêu một cô nương khác, ta cũng sẽ không coi thường Tằng Dịch ngươi, nhưng nếu như... nếu như từ đầu đến cuối ngươi đều luôn nhớ tới Tô cô nương, ta nhất định sẽ đánh giá cao Tằng Diệp ngươi!”
Trần Bình An để Tằng Dịch ở đó một mình, rồi tự mình quay trở về, đi đến cảm tạ từ biệt các tu sĩ của Hoàng Ly sơn.
Từ từ đi xuống núi.
Ngồi ở bậc dưới cùng ở cổng núi.
Quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên cao lớn đang chạy xuống núi.
————



Bạn cần đăng nhập để bình luận