Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 541: Hàng yêu cùng trừ ma (1)

Chương 541: Hàng yêu cùng trừ ma (1)Chương 541: Hàng yêu cùng trừ ma (1)
Chương 541: Hàng yêu cùng trừ ma (1)
Còn chuyện trở thành tỳ nữ của ai, là hắn hay là Tống Tập Tân hàng xóm cách vách, Trần Bình An không thầm oán cô gái, bởi vì trên sách vở có nói, chim khôn lựa cành mà đậu.
Đêm gió tuyết nọ, cô gái hấp hối ngã vào trong tuyết đọng, dùng hết khí lực cuối cùng, đưa tay nhẹ nhàng gõ vào cửa.
Có cứu người hay không, là chuyện của Trần Bình An. Người khác tri ân báo đáp hay không, lại là chuyện của người khác.
Chỉ là gặp lại nhanh hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng, Trần Bình An tâm tình phức tạp.
Trĩ Khuê cũng thấy Trần Bình An, lấy tay chà lau mồ hôi trên trán, nhìn về phía Trần Bình An, giầy rơm vẫn là giầy rơm, chỉ là trên búi tóc có thêm cây trâm, vóc dáng tựa như cao thêm một chút, không còn lẻ loi hiu quạnh một mình đến đến đi đi, mà bên cạnh đã có hai tên nhóc.
Cô gái không nói gì.
Trần Bình An vừa muốn chào hỏi, đã phát hiện tiểu đồng áo xanh dùng sức nắm lấy cánh tay hắn, không để cho hắn đi về phía trước, không riêng gì hắn, nữ đồng váy hồng phấn cũng tránh ở phía sau mình, nắm chặt tay áo hắn, hai tiểu tử kia răng đều rung lên, thở lớn cũng không dám thở.
Giống như là phàm phu tục tử nhát gan vậy, cuộc đời sợ ma nhát, sau đó đúng thật là ban ngày gặp ma. Tiểu đồng áo xanh trong lòng hồi hận, hận không thể tự cho mình một cái bạt tai, cái miệng quạ đen mài
Nữ đồng váy hồng phấn ở sau lưng Trần Bình An nhỏ giọng nghẹn ngào nói: "Lão gia, ta sợ quá, còn sợ hơn so với sợ chết."
Trần Bình An thở dài "Vậy các ngươi đi nơi khác của trấn nhỏ mà dạo đi, ví dụ như cửa hàng ngõ Ky Long chúng ta ở bên kia, các ngươi hỗ trợ chuyện làm ăn một chút, lát nữa ta sẽ đi tìm các ngươi."
Hai tiểu tử kia như được đại xá, chạy vội đi.
Trần Bình An một mình đi vào ngõ Nê Bình, quang cảnh giống y như nhiều năm trước đây vậy, thiếu niên giúp cô gái nhấc lên thùng nước, cùng nhau đi vào ngõ nhỏ. Trĩ Khuê hỏi: "Hai tên kia là ai vậy, là thư đồng nha hoàn ngươi mới thu?"
Trần Bình An cười nói: "Cô xem ta có giống như là lão gia không? Bọn họ nói đùa thôi."
Trĩ Khuê ồ một tiếng.
Thời điểm đi qua tổ trạch Tào gia, cửa viện mở rộng, lão Tào Hi ngồi xổm ở cửa cắn hạt dưa, Tào Tuấn ngồi xổm ở trên đầu tường, cũng cắn hạt dưa.
Rõ ràng là, cùng nhau đến đây xem náo nhiệt.
Tào Hi cười ha ha nói: "Tiểu cô nãi nãi, vị này là tiểu tình lang của người à? Sáng sớm đã chàng chàng thiếp thiếp, làm cho ta cùng Tào Tuấn hai đại lão gia thật hâm mộ." Tào Tuần thích hí mắt nhìn người tươi cười như trước, bên hông mang cặp kiếm dài ngắn kia, gật đầu nói: "Hâm mộ, hâm mộ."
Trĩ Khuê hừ lạnh nói: "Thượng bát chính hạ tắc loạn! Khó trách tổ trạch cũng đã sập."
Đường đường kiếm tiên lục địa Nam Bà Sa châu, nửa chủ nhân một tòa trấn hải lâu, Tào Hi đúng là một chút cũng không tức giận, ngược lại càng thêm tươi cười,"Tiểu cô nãi nãi giáo huấn đúng, cũng không biết vì sao nhiều năm trôi qua như vậy, lão Tào gia chúng ta vì sao tiểu nhân hương hỏa, không có cái nào cả, theo lý thuyết ta ở Bà Sa châu lăn lộn hoành tráng, bên này thế nào cũng là cửa nhà sáng rọi, ban đêm cảnh tượng huy hoàng, đâu đến mức gia đạo sa sút đến bước như vậy?"
Tí Khuê bước chân không ngừng, quay đầu nhìn về phía Tào Hi, tươi cười thiên chân vô tà," Trời làm bậy có thể tha thứ, tự làm bậy thì không thể sống, không lẽ còn có người ăn luôn tiểu nhân hương khói nhà các ngươi à, hơn nữa, trần nhỏ cám tiệt thuật pháp, muốn dựa vào tổ ấm gia tộc, ôn dưỡng ra một tiểu nhân hương khói, còn khó hơn là lên trời, nói không chừng Tào gia các người cho tới giờ vốn chưa từng có tiểu nhân hương khói. Đúng không?”
Tào Hi cười ha ha,"Có đạo lý có đạo lý. Tiểu cô nãi nãi đi chậm một chút, ngõ nhỏ cũ nát, cần thận vấp chân."
Trĩ Khuê đưa lưng về phía lão khốn này, sắc mặt âm trầm. Từ đầu tới đuôi, Trần Bình An không nói một lời.
Tào Tuấn cười hỏi: "Lão Tào, làm cái gì vậy? Ở Bà Sa châu bên kia, với thành tựu của ngươi, số lượng tiều nhân hương khói, đều có thể tụ tập ở cạnh cửa, bảng hiệu để đánh trận chứ?”
Tào Hi lơ đễnh nói: "Chuyện Ly Châu động thiên rất khó có tiểu nhân hương khói, nàng ta không nói dối, nhưng với thành tựu của ta cùng lạ Thực, còn có một hai vị nữa, ví dụ như Tạ gia ngõ Đào Diệp, chính là dựa vào một đôi tiểu nhân hương khói, duy trì gia phong mấy trăm năm, mới miễn cưỡng bảo vệ con nối dòng hương khói, bằng không đã sớm giống như cái đám nhà rách nát của chúng ta, mọi người chét hết rồi." Tào Tuấn chậc chậc nói: "Bị cô gái kia dày vò sao? Vậy sao ngươi còn hòa hòa khí khí như vậy? Không lẽ ngươi muốn ngủ với nàng ta?"
Một hồ ly lửa đỏ từ nóc nhà nhảy bắn đến trên đầu Tào Tuấn, vui cười nói: "Ngủ với nàng? Lão Tào nào có lá gan này, cô gái nọ hôm nay là tồn tại vạn chúng chú ý, cho lão Tào cao thêm một cảnh giới, hắn cũng không dám động tay đông chân đối với nàng, nhiều nhất chỉ là mồm miệng một chút, thương bạc thân sáp ong mà, trông được mà không dùng được."
Tào Hi quay đầu, cười nói: "Cút xa một chút, một thân mùi cáo, gây trở ngại ta tận tình hô hấp khí tức cố hương.”
Hồ ly đứng ở đỉnh đầu Tào Tuấn vươn một móng vuốt, chỉ vào lòng bàn chân của mình, còn không quên dùng sức dậm chân một cái,"Đến đây nào, có bản lãnh tế ra phi kiếm bản mạng trên cổ tay kia, chém vào chỗ này của ta, Tào Hi ngươi không chém thì sẽ là cháu trai của ta. Ngươi chỉ việc chém thôi, nếu ta né tránh chút nào, ta chính là cháu gái ngươi!"
Tào Tuấn lắc lắc đầu, không hát con hồ ly kia ra ngoài, bất đắc dĩ nói: "Hai người các ngươi gây gỗ thì gây gỗ, có thể đừng liên lụy ta hay không. Nói cho rõ ràng, lão Tào chẳng qua là cưới ba mươi tám phòng mỹ thiếp mà thôi, nếu thật sự không nhịn được ngụm ác khí này, thì cứ dứt khoát lột túi da của nàng làm y phục mới cho ngươi, loại chuyện này ngươi làm cũng không íf, quen thuộc cỡ nào, vì sao cố tình mang ta ra xả giận."
Hồ ly lửa đỏ cười nhạo nói: "Lão khốn đó chỉ thích ngực lớn mông tròn, nhiều năm như vậy cũng không có chút tiến bộ nào, thật sự là làm người ta buồn nôn."
Tào Hi một lần nữa ngồi ở trước cửa, cắn hạt dưa,"Ngàn vàng khó mua thứ ta thích. Ô đúng rồi, con mụ kia, năm mới mời ngươi ăn hạt dưa."
Phành một tiếng.
Hồ ly lửa đỏ vỡ vụn ra ở đỉnh đầu Tào Tuấn, sau đó hiện ra nguyên hình ở trên nóc nhà, chỉ nháy mắt nó lại nổ ra, lặp lại như thế, từ nóc nhà cũ Tào gia đến nhà cách vách, một đường kéo dài đi ra ngoài, mãi cho đến rời khỏi ngõ Nê Bình, hồ ly lửa đỏ mới không làm nữa, một đôi mắt thần thái ảm đạm, nghiến răng nghiền lợi ngồi xếp bằng ở trên một mái cong, nó bắt đầu hô hấp thổ nạp.
Tào Hi đã không còn hạt dưa, vỗ võ tay đứng lên, đi trở về sân, dặn dò Tào Tuấn: "Sắp tới đừng lằng nhằng nữa, vương triều Đại Ly hôm nay đã là một vùng giao tranh, ngươi cũng đừng nghĩ đơn giản như vậy."
Tào Tuấn lười biếng nói: "Đã biết."
"Đã, biết, '2"
Tào Hi nói lại từng chữ một, cuối cùng cười lạnh nói: "Hai chữ này, nào là ngươi có tư cách nói ra miệng."
Tào Tuấn bát cần đời nói: "Ta hiểu rồi."
Tào Hi bước đi vào phòng, oán hận nói: "Phế vật cửu cảnh!" Tào Tuấn thần sắc tự nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận