Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 994: Sát Cơ Tứ Phía (3)

Chương 994: Sát Cơ Tứ Phía (3)Chương 994: Sát Cơ Tứ Phía (3)
Chương 994: Sát Cơ Tứ Phía (3)
Trần Bình An nhẹ giọng nói: "Sao lại xin lỗi?"
Hài tử ngồi trên băng ghé, hai tay nắm chặt nắm tay, đặt trên đầu gối, không dám nhìn Trần Bình An: "Mẹ ta thường thừa lúc Trần công tử không ở nhà, tới lục đồ đạc của Trần công tử."
Trần Bình An thoáng sửng sốt, vốn cho rằng bà lão kiệm lời kia mới là người thường xuyên tới phòng hắn "chơi", lật lật giở giở, không ngờ lại là mẫu thân đứa nhỏ này, người nhìn có vẻ rất thành thật.
Tâm tình đứa nhỏ càng nói càng trầm trọng: "Sau đó Trần công tử rời đi lâu ngày, mẫu thân liền trộm cầm thư tịch Trần công tử để trên bàn cho ta, ta không nhịn được bèn lật sách nhìn lén, ta biết như thế không hay."
Trần Bình An vốn định nhẹ nhàng nói "Không sao”, nhưng nhanh chóng nuốt vào bụng, sửa lời nói: "Đúng là không hay."
Khi trước dạo chơi kinh thành, ở hội chùa huyên náo nọ hắn nhìn thấy một đôi mẹ con phú quý khí phái, sau lưng một đám tùy tùng hỗ trơ ngầm đi theo, đứa trẻ chừng năm sáu tuổi nhìn thấy một vị tỷ tỷ xinh đẹp đang chọn đồ ở quây hàng liền chạy tới kéo tay áo thiếu nữ kia, đứa trẻ tất nhiên không hề có ác ý, mà chỉ muốn hấp dẫn sự chú ý của người lớn thôi. Mới đầu thiếu nữ không để ý, nhưng mà đứa trẻ xuất thân cao môn quyền quý, thấy vị tỷ tỷ này không ngờ chẳng thèm nhìn mình bèn hơi bực bội, lực tay càng lúc càng lớn, thiếu nữ kia bị kéo đến bực mình, nhưng cũng là người hiểu biết, không hề so đo với con nít không hiểu chuyện, thế là bèn ngắng đầu nhìn hướng mẹ đứa trẻ đang đứng cách đó không xa, mẫu thân liền qoi đứa trẻ trở về. không để hắn tiếp tục nghịch ngợm.
Khi đó cảnh này nếu chỉ dừng ở đấy, Tràn Bình An thấy vậy cũng sẽ không đề tâm.
Chỉ là phụ nhân khí chất hoa quý kia nói một câu khiến Trần Bình An một mực nghe không lọt tai, lại nghĩ không ra vấn đề ở đâu.
Phụ nhân sinh ra trong gia đình giàu có, giáo dục con trai mình thế này: "Con xem tỷ tỷ tức giận rồi, đừng nghịch nữa."
Chợt nghe, không chút vấn đề. Thần thái phụ nhân cũng xứng được với hai chữ ung dung, ánh mắt nhìn con trai mình đầy hiền từ sủng ái, thái độ đối với thiếu nữ kia cũng tuyệt không nửa điểm ác liệt.
Mãi đến giờ phút này, Trần Bình An tán gẫu với đứa trẻ chủ nhà mới nghĩ thông duyên do trong đó.
Chuyện này có điểm tương đồng cũng có điểm bát đồng với trường tai họa thảm liệt liên quan đến lão tiền bối Tống Vũ Thiêu Sơ Thủy quốc.
Phụ nhân dạy con như thế là Sai.
Chẳng lẽ thiếu nữ ở quầy hàng nọ không tức giận, đứa trẻ sẽ có thể nghịch phá tiếp ư?
So với chuyện thảm của Tống Vũ Thiêu tiền bối, loại chuyện thị tỉnh này có vẻ nói nặng cũng không được, nếu cứ lải nhải cần nhẳn không ngớt nhát định sẽ bị cho là bất cận nhân tình. Nói không chừng phụ nhân kia sẽ cảm thấy là đối phương được lý không tha người, được voi đòi tiên, thật tưởng gia tộc nàng dễ khi nhục chắc? Thậm chí thiếu nữ kia cũng chưa hẳn lĩnh tình.
Trần Bình An lấy ra thẻ tre, nhìn hai đầu trái phải, tàm nhìn không ngừng di động trên đó.
Mặt trên đã khắc lại rất nhiều chữ.
Hai ngón trỏ trái phải của Trần Bình An giữ hai đầu thẻ tre, giơ lên giữa không trung rồi quay đầu cười nói với đứa trẻ vẫn đang thấp thỏm bất an: "Mẫu thân ngươi làm như thé, khẳng định là sai, ngươi biết sai không sửa, vẫn là không đúng lắm. Nhưng mà, sau khi biết sai rồi còn phải hiểu một điều, chuyện thế gian có lớn có nhỏ, nhân sinh tại thế, trừ đúng sai, trái phải rõ ràng ra thì phải giảng nhân tình. Tỷ như mẫu thân ngươi tại sao lại làm như thế, chẳng phải là muốn ngươi đọc sách nhiều chút, sau này trở thành đồng sinh, tú tài, cử nhân lão gia, thậm chí là thi trúng tiến sĩ? Người có thể chịu khổ như mẫu thân ngươi làm vây chẳng lẽ là vì quang tông diệu tổ, vì bà có thể ăn ngon mặc ám? Chắc rằng không phải, mà chỉ đơn thuần muốn tương lai ngươi tốt chút, đúng không nào? Mẫu thân ngươi tại sao lại làm sai, nếu ngươi hiểu rõ rồi thì có thê không cần nghĩ nhiều, cái sai của bà và cái tốt của bà đối với ngươi, ngươi đã hiểu rõ trong lòng, tiếp theo nên đến lượt ngươi, ngươi đọc sách, học đạo lý thánh hiền trong sách, chính là biết lễ, như vậy nếu thời gian đảo ngược, cho ngươi thêm một lần cơ hội, ngươi sẽ làm thế nào?"
Đứa nhỏ nghe rất chăm chú, bởi vì Trần Bình An giảng đạo lý rất dễ hiểu, nó lại là đứa trẻ thông tuệ, nghe hiểu được, sau một hồi chăm chú tự hỏi bèn đáp: "Có lẽ ta nên lặng lẽ trả sách mẫu thân đã trộm về lại phòng của Trần công tử, sau đó quang minh chính đại mượn sách, làm vậy đúng không?”
Trần Bình An gật đầu nói: "Ta chỉ dám nói, về phía ta, vậy là được rồi, đổi lại người khác, ngươi khả năng còn phải nghĩ nhiều một chút."
Đứa nhỏ kích động nói: "Trần công tử, vậy ngươi không trách tội mẹ ta chứ?”
Trần Bình An vuốt vuốt đầu đứa trẻ: "Có một số lỗi sai có thể bù đắp lại, ngươi cứ làm như vây." Hiếu tử gắng sức gật đầu: "liên sinh cũng dạy chúng ta, biết sai có thể sửa là điều tốt nhát!"
Trần Bình An cùng người khác đánh sống đánh chết đều không nói được máy câu, hôm nay chẳng ngờ lại cùng một đứa nhóc nói chuyện nhiều như vậy, đến chính hắn ũng cảm thấy kinh ngạc. Chẳng qua tâm cảnh lại tĩnh lặng phần nào, cảm giác dù hiện tại ở trên ngựa tâu thung luyện kiếm đều không có ván đà.
Trần Bình An thu lại thẻ tre, thả vào tay áo, dứt khoát nói thêm mấy câu.
"Mỗi ngày đều phải ăn cơm. là vì sống tiếp."
"Dưới tiền đề không lo chuyện áo cơm, đọc sách giảng lý, không nhất định là vì làm thánh hiền, mà là để bản thân sống tốt hơn. Đương nhiên, không nhát định phải càng tốt hơn, nhưng bài học kinh điển của các Thánh nhân Nho gia đời đời làm kim ngọc lương ngôn cho các quân tử hiền nhân, ít nhất nó cũng dạy cho chúng ta khả năng "không có sai", nói cho chúng ta thì ra mỗi ngày có thể sống như vậy, sống nhẹ nhàng thảnh thơi."
Đứa trẻ kia mơ hồ nói: "Trần công tử, những lời này ta nghe không hiểu được máy." Trần Bình An cười nói: "Thật ra có rất nhiều chuyện ta cũng không nghĩ thấu triệt, tựa như xây dựng một gian phòng, lại chỉ là có mấy cây cột trụ, còn kém xa mới có thể tránh gió tránh mưa, thế nên ngươi không cần chú ý vào chỉ tiết, nghe hiểu hay không đều không sao, sau này có vấn đề suy nghĩ không rõ ràng, có thể hỏi tiên sinh ở trường."
Đứa trẻ cười đứng dậy, xách băng ghé lên, vái Trần Bình An một cái, nói là phải về nhà chép sách viết chữ, tiên sinh rất nghiêm khắc, hơi lười biếng sẽ bị đánh.
Trần Bình An cười vung tay nói: “ĐI đi."
Trần Bình An không xoay người, nói: "Thả cục đá trong tay xuống."
Sau người vang lên một giọng nói non nớt, ừ một tiếng, sau đó là tiếng cục đá rớt trên mặt đất, tựa hồ cục đá còn không nhỏ.
Một đứa bé gầy gò vỗ vỗ tay, nghêng ngang đi tới ngồi bên cạnh Trần Bình An, quay đầu hỏi: "Cho ta mượn ghế ngồi?"
Trần Bình An ngoảnh mặt làm ngơ, tháo xuống dưỡng kiếm hồ, bắt đầu uống rượu.
Đứa bé lại hỏi: "Ngươi nhiều tiền như vậy, có thể cho ta một ít không? Chẳng phải ngươi vừa mới nói ư, mỗi ngày đều phải ăn cơm mới có thể không chết đói."
Trần Bình An không nhìn nó, hỏi ngược lại: "Làm sao ngươi tìm được tới chỗ ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận