Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1610 - Quyền Kiếm Có Thể Buông, Ngắm Nhìn Một Con Đường (3)



Chương 1610 - Quyền Kiếm Có Thể Buông, Ngắm Nhìn Một Con Đường (3)




Dựa theo bức bản đồ địa hình mà Điền Hồ Quân tặng, đầu tiên là bắt đầu du lịch ở mười đảo phiên thuộc của Thanh Hạp đảo, đi đến Mi Tiên đảo, nơi mà Điền Hồ Quân danh chính ngôn thuận mở phủ sau khi kết đan, còn có Tố Lân đảo, nơi có ngọn núi tựa vảy cá trắng như tuyết khi ánh trăng chiếu xuống.
Trần Bình An bôn ba không ngừng nghỉ, lúc hắn dạo xong mấy hòn đảo thì thời gian cũng đã trôi qua ba ngày, lại ghi nhớ một chút về những tên tuổi không có trong sách của Hương Hỏa phòng.
Trên Cung Liễu đảo ở Thư Giản hồ, tiếng cãi nhau vẫn không ngừng vang lên. Chủ yếu là chia thành ba phe, nhiều đảo chủ ủng hộ chuyện Lưu Chí Mậu Thanh Hạp đảo trở thành quân chủ mới của giang hồ, một nhóm đảo chủ thì khăng khăng cho rằng Đoạn Giang chân quân chẳng xứng với vị trí đó đâu, những đảo chủ này thuộc thế lực phiên thuộc, lập trường vững chắc, cho dù Lưu Chí Mậu có ngồi lên vị trí quân chủ giang hồ thì bọn họ cũng không thừa nhận, có bản lĩnh thì tiếp tục đánh giết từng hòn đảo bọn họ đi. Phe cuối cùng chính là những đảo chủ ngồi yên xem hổ đấu, có thể là cỏ đầu tường mượn gió bẻ măng, cũng có thể là đã bí mật âm thầm bàn bạc trước, tạm thời không thể hiện rõ lập trường.
Điều thú vị chính là những đảo chủ phản đối Lưu Chí Mậu kia, mỗi lần lên tiếng đều giống như đã có hẹn từ trước vậy, đều thích nói mấy lời châm chọc chèn ép như tuy Đoạn giang chân quân đức cao vọng trọng, nhưng mà thế này thế kia vân vân.
Ở Thư Giản hồ, lời khen đức cao vọng trọng này nghe còn chói tai hơn so với bất kỳ tiếng mắng lời chửi nào, đâm người ta đau hơn cả giặc Oa.
Cùng ngày hôm đó, Trần Bình An điều khiển con đò của mình đi vào một hòn đảo tên là Châu Trâm đảo, cách Thanh Hạp đảo khá xa. Đảo cũng không lớn, đệ tử tu sĩ trong môn phái thưa thớt cho nên lần đại hội Cung Liễu đảo này, chủ nhân hòn đảo này có đến Cung Liễu đảo hay không cũng như nhau. Không giống rất nhiều những đảo chủ của các đảo khác hao hết tâm kế vẫn muốn chiếm một chỗ cắm dùi trên Cung Liễu đảo, hắn lựa chọn ở lại trên đảo, không xen vào trận tranh đấu rất có thể sẽ quyết định tương lai trăm năm sau của Thư Giản hồ này.
Trần Bình An cho thuyền cập vào bờ, ngay bến thuyền đã thấy một người phụ nữ nở nang búi tóc cao, mặc trang phục nô bộc, cơ thể cao lớn, trán vuông mặt rộng.
Trần Bình An đã đoán ra được thân phận của vị nữ tu Long Môn cảnh này. Tương truyền người phụ nữ này vốn tên là Lưu Trọng Nhuận, từng là họ hàng hoàng thất của một vương triều đã sụp đổ ở trung bộ Bảo Bình châu, vị tiểu hoàng đế cuối cùng của vương triều đó gọi người phụ nữ này là cô mẫu, được nàng dẫn lên long ỷ. Trong sách tạp lục Trì Thủy thành, có lời đồn rằng thời còn tuổi nhỏ thơ ngây, vị tiểu hoàng đế kia còn cười ha ha vỗ vỗ long ỷ to lớn dưới mông, bảo cô mẫu cùng ngồi với mình, sau đó người phụ nữ này lúc ấy đặt mông ngồi lên thật, nàng ôm tiểu hoàng đế vào trong ngực, văn võ cả triều câm như hến, không ai có lá gan dám chất vấn.
Điền Hồ Quân đã từng thuận miệng nhắc đến vị đảo chủ đảo Châu Trâm này, tán thưởng một câu rằng có chí khí của đại trượng phu.
Lưu Trọng Nhuận mỉm cười nói: “Ngươi chính là chưởng quỹ tiên sinh ở ngay sơn môn Thanh Hạp đảo ư?”
Trần Bình An sửng sốt một chút, ở Thanh Hạp đảo, đâu có ai dám nói hắn là chưởng quỹ tiên sinh trước mặt hắn đâu.
Trần Bình An nói: “Cứ xem là thế đi.”
Lưu Trọng Nhuận hỏi thẳng vào vấn đề: “Không phải là Thanh Hạp đảo các ngươi thấy Châu Trâm đảo này chướng mắt, thừa dịp mấy đảo chủ đảo bên cạnh đều đi Cung Liễu đảo cả, nên đến định làm gì đó chứ?”
Trần Bình An lắc đầu nói: “Chỉ có một mình ta đến bái phỏng Châu Trâm đảo, sẽ quấy rầy nhiều, ta muốn hỏi Lưu phu nhân về phong thổ Thư Giản hồ, nếu như Lưu phu nhân không đồng ý cho ta lên đảo, vậy thì ta sẽ đi nơi khác.”
Lưu Trọng Nhuận nheo cặp mắt phượng hẹp dài cực kỳ: “Nếu như ta nói đảo Châu Trâm này không chào đón chưởng quỹ tiên sinh thì sao? Trên đảo này chỉ có nữ tử, tu vi của ai cũng không quá cao, nếu như ngươi nhìn vừa mắt người nào, bắt về Thanh Hạp đảo làm khai khâm tiểu nương, đến lúc đó ta sẽ cho đi hay là không cho đi đây?”
Vẻ mặt Trần Bình An vẫn như thường, ôm quyền cáo từ, quay người trở lại chiếc đò, đúng là muốn đi nơi khác thật.
Lưu Trọng Nhuận đứng nguyên tại chỗ, điều này làm nàng thật sự có hơi không hiểu nỗi.
Trên thực tế, nàng đã chuẩn bị sẵn một vị đệ tử nữ tu dung mạo sáng chói tuổi trẻ xinh đẹp, coi như là tốn tiền tiêu tai.
Ở đảo Phi Thúy gần đó, Trần Bình An cũng bị ngó lơ không cho vào giống như vậy. Đảo chủ không ở nhà, quản sự không dám tự quyết định, tùy tiện mời một vị cung phụng Thanh Hạp đảo lên bờ, đến lúc đó lỡ bị đám tu sĩ bất chấp nguyên tắc kia tận diệt, ông ta biết khóc với ai đây? Nếu như chỉ một thân một mình, ông ta cũng không dám từ chối như vậy, nhưng ở trên đảo còn có cả nhà ông đùm đùm đề đề, thật sự không dám lơ là. Chỉ là không cho tên cung phụng trẻ tuổi của Thanh Hạp đảo kia chút mặt mũi nào như vậy, lão tu sĩ cũng không dám khiến cho người ta không có đường lui về. Trên đường tiễn người, ông ta liên tục thỉnh tội, tư thế như hận không thể quỳ xuống dập đầu với Trần Bình An, Trần Bình An cũng không thuyết phục hay an ủi gì mà chỉ bước nhanh rời đi, chèo thuyền ra xa mà thôi.
Hòn đảo thứ ba là Hoa Bình đảo, đảo chủ Kim Đan Địa Tiên không ở đây, người ta đã đi Cung Liễu đảo bàn chuyện đại sự, cũng là một trong những vị minh hữu ra sức phất cờ hò reo dưới trướng Tiệt Giang chân quân, một vị thiếu đảo chủ ở lại trông coi trên đảo, nghe nói khách của đại ma đầu Cố Xán, cung phụng trẻ tuổi nhất của Thanh Hạp đảo muốn đến làm khách, sau khi biết được tin, hắn đã nhảy dựng từ trong đám má phấn môi hồng, vội vàng hấp tấp ăn mặc chỉnh tề vọt thẳng đến bến đò, tự mình ra mặt, đón người kia với khuôn mặt tươi cười.



Bạn cần đăng nhập để bình luận