Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 940: Ưng Bất Phi (5)

Chương 940: Ưng Bất Phi (5)Chương 940: Ưng Bất Phi (5)
Chương 940: Ưng Bắt Phi (5)
Đêm nay Trần Bình An và Lục Đài sẽ đi phủ đệ Hoàn gia dự tiệc.
Vẫn còn tàm nửa canh giờ mới đến yến hội, nguyên ngày hôm nay hai người đã đi dạo chung quanh, những con đường lớn nhỏ, giếng nước các nơi, Hoàn thị từ đường, diễn võ trường, hành hình đài Phi Ưng bảo vân vân, đều đi qua một lần.
Lục Đài quan sát các thức môn thần trên từng đại môn mỗi nhà, Trần Bình An thì ngẫu nhiên sẽ ngồi xổm người xuống, yên lặng bốc lên một nắm đát, cho vào miệng ăn.
Sau khi trở lại viện, Trần Bình An đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Hà quản sự cho chúng ta tiến vào Phi Ưng bảo, nhất là sắp xếp cho chúng ta ở trong này, có phải có tư tâm gì khác hay không?”
Lục Đài gật gật đầu,"Ké khu sói nuốt hổ, quá nửa là Phi Ưng bảo đã cùng đường, chữa ngựa chết như ngựa sống. Nói không chừng yến hội đêm nay, nếu như chúng ta quyết định không nễ mặt nữa, hỏi trách việc này, Phi Ưng bảo sẽ thẳng thắn công khai, rồi tiếp theo chắc chắn sẽ giải thích bồi tội, sau đó đập tiền ra cho chúng ta, muốn chúng ta giúp Phi Ưng bảo vượt qua cửa ải khó khăn." Trần Bình An thở dài, nếu như hai người bọn hắn đạo hạnh thấp kém, đánh không lại những du hồn đãng quỷ này, có phải tối hôm qua đã chết bát đắc kỳ tử tại tòa nhà bên kia hay không, chết thì cũng đã chết rồi? Lấy hai manh chiếu rách cuốn lại, cho người ném ra khỏi Phi Ưng bảo là xong việc? Lục Đài dường như nhìn thấu tâm sự của Trần Bình An, cười nói: "Đang cảm khái giang hồ hiểm ác? Vậy ngươi có nghĩ tới hay không, khả năng Phi Ưng bảo cùng Hà Nhai kia đều có nỗi khổ khó nói thành lời, sau khi nghe bọn họ kế khổ, nói không chừng ngươi sẽ lòng đầy căm phẫn, hăng hái xung phong."
Trần Bình An lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Chuyện nào cũng phải có trước có sau, đúng sai phân chia lớn nhỏ, trình tự không thể loạn, sau đó mới là cân nhắc nặng nhẹ, giới định thiện ác, cuối cùng lựa chọn như thế nào đề làm việc đó."
Lục Đài cười nói: "Nghe thì đơn giản, nhưng để làm được thì không dễ dàng."
Trần Bình An ừ môi tiếng, "Thật sự rất khó."
Không bao lâu sau, hai huynh muội Hoàn Thường Hoàn Thục dắt tay nhau tới, hôm nay Hoàn Thục đã thay một bộ y phục màu vàng đậm, duyên dáng yêu kiều. Hoàn Thường vẫn ăn mặc như cũ, chỉ là đã bỏ bớt chiếc cung sừng trâu.
Trước lúc đó, Lục Đài hỏi Trần Bình An, có muốn kinh hỉ Phi Ưng bảo cùng Hoàn Thục hay không, không đợi Lục Đài nói xong, Trần Bình An đã nghiêm mặt, vỗ hồ lô dưỡng kiếm, Lục Đài lập tức im miệng, hai tay chắp lại, bộ dạng cầu xin tha thứ.
Nơi lan can lầu cao xa xa. một vị phụ nhân tâm trạng không tệ nét mặt toả sáng, ý cười ôn nhu, đêm qua nghe nữ nhi nói những chuyện khuê phòng, nói có vị ngoại hương công tử thanh nhã quý phái, hôm nay đi cùng bằng hữu đăng môn bái phỏng, muốn bà là mẫu thân giúp nàng chấm điểm.
Phụ nhân cảm tháy thú vị, liền đồng ý nhận lời.
Về phần lời nói đùa đính hôn từ trong bụng mẹ năm xưa, đừng nói là Phi Ưng bảo không coi là thật, đối phương càng hy vọng căn bản không có chuyện như vậy, đỡ phải bị liên lụy bởi Phi Ưng bảo đang nghèo túng vô cùng.
Phụ nhân hiền thục vừa nghĩ đến tương lai có một ngày, nữ nhi cũng sẽ giếng như mẫu thân là bà, vào thời điểm năm tháng tươi đẹp nhất, mặc lên người chiếc áo cưới đỏ tươi xinh đẹp nhất, gả cho người mình thương yêu nhất, phụ nhân vừa vui mừng, lại khó tránh khỏi có chút mất mát.
Phụ nhân hốc mắt đỏ bừng, hơi hơi cúi đầu, lấy ra một mảnh khăn thêu hoa, nhẹ nhàng lau khóe mắt.
Phụ nhân cũng không tự biết, Phi Ưng bảo cũng không có người nhìn thấu, khuôn mặt thất khiếu đỗ máu của nàng. xuất hiện vô số vết rạn, giăng khắp nơi, tựa như một món đồ sứ nứt nhưng chưa vỡ.
Thiên kim tiểu thư Phi Ưng bảo Hoàn Thục có tình ý với Lục Đài, Trần Bình An cũng không phải người mù, tất nhiên nhìn ra được.
VỀ phần huynh muội hai người tuy rất khách khí thân thiện, nhưng trong ánh mắt không xua đi được nét lo lắng, Trần Bình An cũng nhìn ra được.
Xem ra quỷ mị quấy phá nơi đây, gần như không kiêng nễ gì mà tập kích quấy rối phố phường dân chúng, mang đến cho Phi Ưng bảo mối lo riêng và rắc rối quá lớn.
Giang hồ dưới núi, cho dù ngươi là hào môn đại phái, đối phó những chuyện kiểu này, vẫn đành lực bát tòng tâm.
Đoàn người ởi tới lầu chính Phi Ưng bảo, lâu xây khí thế nguy nga, tắm biển, câu đối đề bút tích danh nhân, môn thần hoa văn cao bằng người, hai bên sườn trái phải có sư tử bằng ngọc trắng ngồi, những điều này thể hiện rõ vinh quang cùng tình hình Phi Ưng bảo Hoàn thị năm xưa.
Đại sảnh yến khách, đèn đuốc huy hoàng, từng cây nến đỏ to như cánh tay trẻ con, còn đăt rất nhiều cổ vât. tranh chữ sơn thủy cỡ lớn, đối diện với bức vẽ cảnh tượng tiên gia, bảo chủ Hoàn Dương cùng phu nhân, lão quản gia Hà Nhai cùng với vài vị trưởng bối Hoàn thị, ở cửa đại sảnh cung nghênh hai vị trẻ tuổi hậu sinh lần đầu đến Phi Ưng bảo.
Đứng phía sau là các tuấn ngạn gia tộc và tử đệ bàng chị, những người này, đối với Lục Đài cùng Trần Bình An đều tràn ngập tò mò, dù sao bày ra quang cảnh lớn như vậy, thật hiếm tháy.
Lục Đài lấy tiếng lòng báo cho Trần Bình An biết,"Không đánh kẻ chạy lại, ngươi tin hay không, Phi Ưng bảo Hoàn thị nếu như cũng đủ thông minh, sau khi qua được ba tuần rượu, sẽ chủ động thỉnh tội cùng hai ta."
Lục Đài nhanh chóng đánh mắt sự nghiêm túc, nhìn quanh bốn phía, nói với tâm hồ của Trần Bình An: "Đồ cổ cũng không ít, tổ thượng Phi Ưng bảo Hoàn gia rất phóng khoáng. Nếu như đặt ở dưới chân núi Đồng Diệp Châu, coi như không tệ, nếu không phải là gặp biến cố, sẽ không thể co đầu rút cổ đến tận đây, chỉ sợ căn bản không cần chúng ta lộ diện, đã sớm mời Trầm Hương quốc hoặc là tiên sư xung quanh đến bãi bình đám quỷ vật này.”
Lục Đài trước đó từng đề cập đến thương gia đệ tử Hạo Nhiên Thiên Hạ, đưa ra một cách nói "tiền cũ" "tiền mới".
Hiệu đổi tiền ngân trang, phân chia cũ mới, có những cửa hiệu lâu đời mấy trăm năm thậm chí ngàn năm không ngã, cũng có thế lực mới quật khởi theo thời thế, ngân phiếu hai bên phát hành, lưu thông cũng tự nhiên mà có khác biệt mới cũ theo năm tháng.
Trước khi ngồi vào chỗ, Trần Bình An sâu sắc nhận ra sự khác thường nơi vị bảo chủ phu nhân kia, cả người khí tức có vẻ mây che sương mù. hơn nữa là loại mây đen sương đen, rõ ràng dính khí tức dơ bản, nhìn sơ thì thấy phụ nhân dung nhan diễm lệ, chăm sóc chu đáo, thực ra nguyên khí suy kiệt, sắp dầu hết đèn tắt.
Lục Đài không nhìn cô dù chỉ liếc mắt một cái.
Tiệc tối không thể nói là sơn trân hải vị, chỉ là những món ăn thôn quê tôm cá tươi cộng thêm rau quả theo mùa, Hoàn Dương từ đầu tới đuôi đều không giữ sĩ diện, thật sự rất hạ mình, đến ngay cả Trần Bình An cũng có thể rõ ràng cảm nhận được những đệ tử Hoàn thị không được tự nhiên, nâng chén uống rượu và hạ đũa gắp thực ăn, đều qua loa cho có lệ, thường thường là bảo chủ đề nghị kính rượu, mới hơi có động tác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận