Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1407 - Món Quà (4)



Chương 1407 - Món Quà (4)




Tiếp đó chính là Bùi Tiền hôm nay, cùng Bùi Tiền lúc trước ở Ngẫu Hoa phúc địa lần đầu nhìn thấy, long trời lở đất, ví dụ như từ sóng gió nổi lên đến sóng gió yên, ý niệm duy nhất của Bùi Tiền, chính là chép sách.
Mà không phải là xoay người liền mắng đám người kia không được chết tử tế vân vân.
Trần Bình An hỏi: “Bùi Tiền, bị tên kia đè đầu, thiếu chút nữa ném ngươi ra ngoài, ngươi không tức giận?”
“Tức chứ. Trên đường đi con đã ở trong bụng mắng chết bọn họ, tám tên xấu xa, mỗi người đều sẽ có một kiểu chết không giống nhau, ví dụ như kẻ bị sư phụ giáo huấn, ra ngoài không cẩn thận vấp chân, rớt khỏi thuyền, bốp một cái, ngã nát bét. Mụ đàn bà thối kia dựa theo cách nói tướng mạo lão đầu bếp dạy cho con, gọi là kẻ có ngọa tầm (1) đầy đặn kia sẽ đột nhiên cãi nhau với người ta, sau đó bị người ta trái một cái tát phải một bạt tai, cuối cùng bị người ta đánh cho răng trong miệng cũng không tìm thấy nữa. Ha ha, còn có tên xấu xí kia, ăn đồ hỏng, trên thuyền không có lang trung cứu trị, lăn lộn trên mặt đất, kêu ngao ngao...”
(1)Phần thịt dưới mí mắt
Bùi Tiền vội vàng chuyên tâm chép sách, không cẩn thận nói ra lời trong lòng, bỗng nhiên bừng tỉnh, vẻ mặt đau khổ, “Sư phụ, cú đầu, hay là véo tai, xem mà làm.”
Trần Bình An không tức giận, cười hỏi: “Vậy nếu...”
Bùi Tiền coi như hiểu Trần Bình An muốn hỏi cái gì, thẳng lưng nói: “Sư phụ yên tâm, con cũng chỉ là tự nghĩ như vậy để mình thấy vui vẻ thôi, cho dù ngày nào đó con luyện thành kiếm thuật tuyệt thế và quyền pháp vô địch, đụng tới bọn người này, cũng sẽ không thực sự làm gì bọn họ! Nhiều nhất là giống như sư phụ, đạp bọn họ một cước.”
Trần Bình An tò mò hỏi: “Vì sao?”
Bùi Tiền vẻ mặt thiên kinh địa nghĩa, “Con là đồ đệ của sư phụ mà, còn là khai sơn đại đệ tử! Con chấp nhặt với bọn họ, không phải làm sư phụ mất mặt sao? Hơn nữa, chuyện lớn bao nhiêu đâu, lúc còn nhỏ số lần con bị người ta đánh này bị người ta đạp này còn nhiều rồi. Hôm nay con là kẻ có tiền, còn là nửa người giang hồ, rất độ lượng!”
Chu Liễm vừa vặn mang theo Thạch Nhu đẩy cửa mà vào, vươn ngón tay cái, “Công phu nịnh của Bùi nữ hiệp ngày càng nhuần nhuyễn.”
Bùi Tiền tiếp tục vùi đầu chép sách, hôm nay tâm trạng nó rất tốt, không chấp nhặt với lão đầu bếp.
Trần Bình An nói với Chu Liễm: “Chờ chút đám người kia chắc chắn sẽ tới nơi xin lỗi, ngươi giúp ta ngăn cản, bảo bọn họ cút đi.”
Bùi Tiền đột nhiên hỏi: “Sư phụ, vì sao không gặp, giảng đạo lý chút với bọn họ?”
Chu Liễm cười nói: “Ngươi hiểu cái rắm.”
Bùi Tiền phá lệ không tranh luận, nhếch miệng cười trộm.
Lần trước trên đường nhỏ rời khỏi Sư Tử Viên, nó đã bắt cái rắm cho Chu Liễm cùng Thạch Nhu đoán, cho nên lão đầu bếp ngươi mới là thật hiểu cái rắm.
Chu Liễm đứng ở bên cạnh Bùi Tiền, nhìn kết cấu nó chép sách, viết chữ, hẳn là học Trần Bình An, hôm nay viết miễn cưỡng xem như đoan chính.
Chu Liễm vừa xem nó cẩn thận tỉ mỉ viết chữ, vừa nói: “Thiếu gia và người nói chuyện hẳn hoi như thế, bọn họ giáp mặt khẳng định vui lòng phục tùng, ngoài miệng nói chút lời rắm rít về sau khẳng định không tái phạm. Xoay người sang chỗ khác, sẽ lên mặt, không chừng sẽ lấy làm kiêu ngạo, gặp ai cũng nói là không đánh không quen biết thiếu gia, xuống thuyền, tiếp tục lăn lộn giang hồ của bọn họ, còn có người đầy thuyền có thể chứng minh bằng hữu của kiếm tu, sao không làm người ta kiêng kị, ngươi cho rằng là việc nhỏ?”
Bùi Tiền ngẩng đầu, nghi hoặc nói: “Sao lại là bằng hữu, chúng ta và bọn họ không phải kẻ thù sao?”
Chu Liễm ngồi ở một bên, lạnh nhạt nói: “Chúng ta biết, giang hồ không biết.”
Bùi Tiền dừng bút, nó tức giận đến mức một tay khác vỗ bàn, “Giang hồ sao lại kiểu này chớ!”
Trần Bình An cười nói: “Chép sách cho tốt, tranh thủ hăng hái một hơi mà viết cho xong, trong lúc đó tốt nhất đừng dài dòng.”
Bùi Tiền vâng một tiếng, tiếp tục chép sách.
Quả nhiên.
Hành lang ngoài cửa vang lên một đợt tiếng bước chân, phần nhiều là võ phu thuần túy tam tứ cảnh, chỉ có một vị ngũ cảnh.
Bắt đầu gõ cửa.
Chu Liễm sau khi mở cửa, một cước đạp bay hắn, “Bớt đến bên này quấy rầy thiếu gia nhà ta thanh tịnh, còn đến gây chướng mắt, ta thấy một tên đập chết một tên.”
Đám người đó nơm nớp lo sợ, cúi đầu cúi người, như ong vỡ tổ xin lỗi rời đi.
Hành lang này, phòng phụ cận xấp xỉ có một nửa mở ra, đều rất tò mò kế tiếp là một lời không hợp máu tươi ba thước, hay là cái gọi là câu chuyện giang hồ đẹp trên sách.
Kết quả là quang cảnh như vậy, mọi người đều cảm thấy có chút không thú vị.
Nhưng có vài vị sơn trạch dã tu, trái lại trong lòng dễ chịu chút.
Nếu thực sự để đám mãng phu kia bởi họa được phúc, đu bám được kiếm tu trẻ tuổi sâu không thấy đáy như vậy, bọn họ còn không đỏ mắt chết.
Thấy Trần Bình An im lặng nhìn Bùi Tiền chép sách, xem xét từng nét bút có sai sót hay không.
Thạch Nhu đột nhiên có một loại cảm giác, mình mấy trăm năm làm quỷ vật, đều sống ở trên thân chó rồi.
Hắn không phải còn chưa hai mươi tuổi sao?
Đối với chi tiết của lòng người, không nên nhìn thấu triệt như vậy nhỉ.
Trần Bình An đột nhiên quay đầu, cười hỏi: “Ngươi nhìn ta đã lâu, sao vậy?”
Thạch Nhu có chút ngượng ngùng, lắc đầu.
Thấy Trần Bình An sắc mặt cổ quái, Thạch Nhu sợ hắn nghĩ lệch lạc, nghĩ lầm mình có suy nghĩ gì không an phận, Thạch Nhu càng thêm mất tự nhiên, đột nhiên đứng dậy, uốn éo vòng eo, bỏ đi.
Trần Bình An không hiểu ra sao.
Hắn chỉ là cảm thấy bị một tên “Đỗ Mậu” nhìn chằm chằm như vậy, hắn nổi da gà.
Chu Liễm vui sướng khi người gặp họa nói: “Thiếu gia thật sự là rồng phượng trong loài người, nữ tử thế gian gặp nhân vật như thiếu gia, không phải chính là đều sẽ lầm lỡ cả đời?”
Trần Bình An thở dài, “Chu Liễm, có một số thời điểm, ngươi nịnh hót thực không dễ nghe bằng Bùi Tiền.”
Chu Liễm cười ha ha nói: “Dù sao loại chuyện nịnh bợ này, Bùi Tiền thiên phú dị bẩm, lão nô chỉ là hậu thiên cố gắng.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận