Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1223: Cục Diện Khó Giải (2)

Chương 1223: Cục Diện Khó Giải (2)Chương 1223: Cục Diện Khó Giải (2)
Chương 1223: Cục Diện Khó Giải (2)
Lẽ ra Trần Bình An nên ngồi cùng một chỗ với chó săn Chu Liễm, người luôn ưa thích tự xưng lão nô, chỉ là Tùy Hữu Biên cướp trước một bước, Chu Liễm rất thức thời, cười ha ha đi theo Ngụy Tiện Lô Bạch Tượng ngồi lên chiếc xe ngựa còn lại.
Trong toa xe, hai người ngồi đối diện nhau.
Tùy Hữu Biên mở miệng hỏi dò: "Ngươi ưu ái Lô Bạch Tượng như vậy có phải vì hắn là người đầu tiên tiết lộ thiên cơ, nói câu nói đó? Ngươi bất mãn với ta là bởi vì khi đó ở quán trọ biên thùy ta lộ ra sát Cơ với ngươi, bị ngươi phát giác?"
Trần Bình An hỏi ngược lại: "Lão đạo nhân nói sau khi các ngươi đi ra họa quyển nhát định sẽ trung thành hết mực với ta, là hắn động tay chân vào tâm cảnh các ngươi?"
Trần Bình An tự hỏi tự đáp nói tiếp: "Nhưng mà ta cứ cảm thấy không giống. Không chỉ đơn giản là lần nọ ngươi lộ ra sát cơ với ta, ở trong mắt ta, bốn người các ngươi một mực đều là người sống sờ sờ, là người, nhân tâm đều sẽ phập phòng bát định, không quản tâm như chỉ thủy, giếng cổ vô ba, trên đường tu hành, không một ai dám nói mình mãi mãi không thay đổi. Cho nên ta rất hiếu kỳ, rốt cục vị lão đạo nhân kia vì đâu mà dám nói, ta cứ yên tâm dùng các ngươi."
Tùy Hữu Biên cũng hỏi ngược lại: "Ngươi không tin... vị lão thiên gia kia của Ngẫu Hoa phúc địa chúng ta?"
Trần Bình An lắc đầu nói: “Trong chuyện này ta tin lão đạo nhân.”
Tùy Hữu Biên vươn tay vuốt ve vỏ Si Tâm kiếm đặt ngang nơi đầu gối: "Bốn người chúng ta. trừ mỗi người có đươc môt câu nói, thì thật ra còn một câu nói nữa là cả bốn người đều biết... Ngụy Tiện thì ta không rõ lắm, trước nay hắn không bao giờ nói chuyện riêng với ba người chúng ta, cho nên ít nhất ta và Lô Bạch Tượng, Chu Liễm đều biết câu nói này."
Trần Bình An hỏi: "Có thể nói ra được không?”
Tùy Hữu Biên cười khổ nói: "Thực ra nói cũng không sao, đó chính là "người nào tự tay giết chết Trần Bình An sẽ trở thành người duy nhất được tự do". Cho nên nếu ngươi đã là người đầu tiên mời ta ra khỏi họa quyển, ta không quản thế nào đều sẽ thử giết chết ngươi. Còn về vì sao Ngụy Tiện rõ ràng là người đầu tiên đi ra khỏi họa quyển, lại không động thủ với ngươi, thậm chí đến cả sát ý đều không có, ta không nghĩ ra được. Đợi đến trận chiến ở khách sạn, ngươi một hơi mời ra ba người còn lại, cục diện lập tức trở thành thế kiềm chế lẫn nhau. Không ai muốn người khác đắc thủ, trở thành người "duy nhất" kia."
Trần Bình An nhíu mày nói: "Nhưng ngoài miếu hoang Ngụy Tiện từng chính miệng nói, ta chết, các ngươi cũng chết hết, chẳng phải là tự mình mâu thuẫn?"
Tùy Hữu Biên cười nói: "Hoặc là Ngụy Tiện nói dối, hoặc là vị lão thiên gia kia tính toán được ngươi sẽ mời Ngụy Tiện ra đầu tiên, cố ý không nói với hắn câu nói này. Không quản Ngụy Tiện thế nào, ít nhất ba người gồm ta Lô Bạch Tượng và Chu Liễm đều tuyệt đối không cho phép hai người còn lại giết ngươi, ai dám tự ý giết ngươi, vậy hắn sẽ thành đối tượng hai người còn lại tất phải giết. Có hay không có câu nói không biết thật giả kia của Ngụy Tiện, chúng ta đều không muốn mắt đi... Tự do. Ngươi từng là thiên hạ đệ nhất nhân ở Ngẫu Hoa phúc địa, hẳn nên biết đối với loại người như chúng ta mà nói, tử do không phải là thứ theo đuổi có cũng được mà không có cũng được."
Trần Bình An không bàn luận thêm về cái gọi là "tự do" với Tùy Hữu Biên, hắn chỉ cảm khái nói: "Khó trách thường nói người tính không bằng trời tính, trời đã sớm tính toán đến tận lòng người”.
Nhưng rất nhanh thôi Trần Bình An lại phủ định câu này: "Không nhất định việc nào cũng như thế, người nào cũng như thế."
Tùy Hữu Biên cười hỏi: "Lần này dù cho có sống sót, công tử cũng bị thiệt thòi nhiều, làm như vậy đáng ư?2” Tòa thiên hạ này quá lớn, núi trên cao, tu sĩ cách biệt thế gian quá xa, có rất nhiều người và chuyện không đáng nhúng tay.
Trần Bình An không tiếp lời, bắt đầu nhắm mắt tu tập kiếm lô lập thung.
Ba chiếc xe ngựa chạy ra ngoại thành, đi về hướng Đăng Long đài.
Phù Huề một mình bước lên Đăng Long đài.
Nguyên Anh lão tổ Phù gia chưa thấy lộ diện, trưởng tử Phù Huê Phù Đông Hải, trưởng nữ Phù Xuân Hoa, còn cả "tân lang quan" Phù Nam Hoa, người vừa nghênh thú nữ tử Vân Lâm Khương thị, cùng với Kim Đan đệ nhất nhân Lão Long thành Sở Dương, cùng một nhóm khách khanh cung phụng đều đứng dưới Đăng Long đài.
Sở Dương sắc mặt lãnh đạm, sau trận chiến cùng Trịnh Đại Phong, hắn nhân họa đắc phúc, thành công phá mở bình cảnh, trở thành một vị Nguyên Anh thần tiên, nhưng hôm nay trước lúc Phù Huề đăng đài, lão tu sĩ lại nói thẳng, bát luận thắng hay thua, hắn đều sẽ không nhúng tay vào vũng nước đục này nữa. Lần trước phá lệ rời nhà tranh tới Phù gia ngăn cản Trịnh Đại Phong, đã là tận bổn phận cung phụng của Phù gia. Đối với điều này Phù Huề không có dị nghị, cười nói sau này Sở lão chỉ việc ở đây cười ngắm sóng biển là được, sẽ không lôi chuyện nhân gian phân tranh gây nhiễu Sở lão tính tu.
Phù Đông Hải mặt không chút biểu cảm, nhìn không ra hỉ nộ ai nhạc.
Hắn vốn cho là ngay lúc Phù Nam Hoa đắc ý nhất, mình thiết kế hãm hại Trịnh Đại Phong, vì Phù gia lập được công lao không lớn không nhỏ, có thể áp chế phần nào khí thế của đệ đệ Phù Nam Hoa. Ai ngờ chuyện lại đến bước này, thậm chí sau khi hắn bị Trịnh Đại Phong tìm tới cửa đả thương, thành chủ phụ thân Phù Huề đều không lộ mặt, không trách phạt, cũng không an ủi, như thể đứa trưởng tử là hắn đã chết rồi vậy. Đây mới là chuyện khiến Phù Đông Hải khốn khổ nhất, Phù Huè thân là gia chủ Phù gia, còn gánh trên vai danh hàm thành chủ Lão Long thành, đối đãi sự vụ gia tộc và cách cục Lão Long thành trước nay luôn "cực dễ nói chuyện”, tỷ như từ không tùy ý chèn ép các họ lớn còn lại phát triển, đối xử với đám sâu mọt phế vật không cách nào tu hành trong gia tôc cũng cực ưu đãi. nhưng khi Phù Huề không dễ nói chuyện, đám con cháu đích hệ như Phù Đông Hải Phù Xuân Hoa đều sẽ cảm thấy lạnh gan.
Phù Xuân Hoa ngửa đầu nhìn theo bóng lưng cao lớn từng bước lên cao, thần sắc hoảng hốt.
Cô còn nhớ rõ cảnh tượng khi đó phụ thân dẫn theo cô đi tìm Trịnh Đại Phong, tuy không được coi là nói chuyện vui vẻ, cũng không tính là chia tay trong không vui vẻ, đại khái là chí bát đồng đạo không hợp, cũng từ ngày đó song phương nước sông không phạm nước giếng mà thôi. Nhưng động tác lần này của Phù Đông Hải lại chọc ra gió nổi mây vần lớn như vậy, Phù Xuân Hoa thân là nửa người ngoài cuộc, ngược lại càng nhìn thấu triệt hơn kẻ lo lắng bất an là Phù Đông Hải. Thực ra đối với lần tự cho mình thông minh này của Phù Đông Hải, phụ thân Phù Huèề tịnh không tức giận, ngược lại dường như lại có chút vui vẻ. Tựa như một đứa ngu không được ký thác kỳ vọng, đột nhiên có một ngày đánh bậy đánh bạ lại làm giúp một chuyện lớn mà người thông minh lâu nay vắt óc tính kế lại không làm được.
Con trai nhỏ của Phù Huè, Phù Nam Hoa xưa nay luôn được gán với danh hiệu "thiếu thành chủ" thì có vẻ vô cùng buôn chán.
Trịnh Đại Phong chết trên Đăng Long đài, đây là điều hiển nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận