Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1386 - Giỏ Trúc Múc Nước Vớt Trăng Sáng (2)



Chương 1386 - Giỏ Trúc Múc Nước Vớt Trăng Sáng (2)




Thật ra Chu Liễm đã là võ phu Viễn Du cảnh cũng tốt, Trần Bình An chưa chen thân lục cảnh cũng thế, sớm biết, công phu càng ở chi tiết nhỏ thông thường, tư thế quyền khi hành tẩu, lên núi xuống nước đều có cách thức khác nhau, hít thở khi ngồi, ngay cả ngủ, Chu Liễm và Trần Bình An đều có con đường ôn dưỡng quyền ý của mình. Về phần Bùi Tiền, dù sao tuổi còn nhỏ, còn chưa đi đến một tầng cảnh giới này, nhưng Trần Bình An và Chu Liễm không thể không thừa nhận, thế gian một số kẻ nào đó quả thực có loại thiên phú tập võ xuất chúng kia, ngay cả con đường võ đạo có tiếng chú ý làm đến nơi đến chốn, không có đường tắt có thể đi, cũng bị Bùi Tiền tìm được cách để gian lận, ví dụ Trần Bình An dạy cho Bùi Tiền Kiếm Khí Thập Bát Đình, tiến triển cực nhanh, Trần Bình An ở Lão Long thành hiệu thuốc Khôi Trần đã tự biết xấu hổ.
Vào lúc Trần Bình An thu hồi Thiên Địa Thung, Chu Liễm nóng lòng muốn thử, trong lòng Trần Bình An hiểu rõ, liền bảo Bùi Tiền đã chép sách xong, dùng gậy leo núi vẽ cái vòng ở trên mặt đất, cùng Chu Liễm luận bàn ở trong vòng, ra khỏi vòng là thua. Năm đó ở trên đường cái Thải Y quốc, Trần Bình An cùng Mã Khổ Huyền “cách xa lâu ngày gặp lại”, đã dùng cái gọi là phân thắng bại để che giấu huyền cơ này, nếu không phải Trần Bình An biết người hộ đạo Chân Vũ sơn của Mã Khổ Huyền ở trong bóng tối thờ ơ lạnh nhạt, chỉ sợ hai người bạn cùng lứa tuổi ngõ Nê Bình cùng ngõ Hạnh Hoa đã trực tiếp phân ra sinh tử.
Đối với Mã Khổ Huyền cha mẹ từ rất sớm đã ngồi ôm một lò sứ, Trần Bình An sẽ không khách khí, thù mới thù cũ, chung quy sẽ có một ngày tìm ra chân tướng rành mạch rồi sẽ đến tính sổ.
Bùi Tiền sau khi vẽ xong một vòng tròn lớn, có chút ưu sầu, Thôi Đông Sơn truyền thụ cho nó môn thuật pháp tiên gia này, nó như thế nào cũng không học được.
Trần Bình An và Chu Liễm đứng ở trong vòng tròn, trong gang tấc, nặng nề ra quyền.
Chu Liễm tự nhiên đè ép cảnh giới võ đạo, không khác gì Trịnh Đại Phong lúc trước đánh quyền hướng dẫn bốn người bức họa cuộn tròn bọn họ.
Một nén nhang sau, Trần Bình An bị Chu Liễm một quyền đánh ngửa về phía sau, hai chân cắm rễ ở trong vòng, lại bị Chu Liễm đập cùi trỏ vào ngực, thân thể ầm ầm rơi xuống đất. Hai bàn tay Trần Bình An vỗ về phía mặt đất, ở lúc sau lưng cách mặt đất chỉ có độ cao một thước, thân thể xoay tròn, tay áo lay động, như con quay, hai chân dọc theo đường biên giới vòng tròn vừa vặn, vòng sang một bên của Chu Liễm, kết quả bị Chu Liễm một cước đạp trúng ngực, nổ lớn lao về phía vách tường.
Hai lòng bàn tay Trần Bình An trước tiên dán lên tường ở sau lưng, tan mất toàn bộ kình đạo, bằng không lấy lực đạo một cước kia của Chu Liễm, sẽ không chỉ là chuyện đánh vỡ một bức tường, cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống đất, cười nói: “Thua rồi.”
Chu Liễm cười hỏi: “Thiếu gia nhiều chiêu thức kỳ kỳ quái quái như vậy, là học trộm được từ chiến thu quan sau sáu mươi năm đó tại Ngẫu Hoa phúc địa trận? Ví dụ như Đinh Anh năm đó lấy đi chiếc đạo quan của ta?”
Trần Bình An gật đầu nói: “Đinh Anh võ học pha tạp, ta học được không ít.”
Sau khi hai người ngồi xuống, Chu Liễm rót cho Trần Bình An một chén trà, chậm rãi nói: “Đinh Anh là người tập võ thiên phú tốt nhất ta từng gặp, hơn nữa tâm tư kín đáo, rất sớm đã triển lộ ra phong thái kiêu hùng, trận chém giết Nam Uyển quốc đó, ta biết mình không làm được việc gì, quyền ý tích góp cả đời, chết sống chính là sấm mùa xuân không nổ vang. Lúc ấy tuy ta đã bị thương nặng, Đinh Anh vất vả ẩn nhẫn đến cuối cùng mới thò đầu ra, nhưng thật ra lúc ấy nếu ta thật sự muốn giết hắn, còn không phải chuyện bẻ gãy cổ con gà nhép, dứt khoát tha hắn một mạng, còn mang cái đạo quan di vật trích tiên nhân kia tặng cho Đinh Anh hắn, nào ngờ sau sáu mươi năm, người trẻ tuổi này chẳng những không khiến ta thất vọng, dã tâm thậm chí so với ta còn lớn hơn nữa.”
Trần Bình An cười nói: “Khó trách Đinh Anh đối với trận chiến võ đạo phát tích này giữ kín như bưng, chưa bao giờ nhắc tới đối với ai. Hẳn là đã xấu hổ khoác lác, cũng không muốn tự lộ ra sở đoản.”
Bùi Tiền thở phì phì nói: “Ngươi không biết, lão đầu kia hại sư phụ ta chịu khổ bao nhiêu.”
Chu Liễm cười tủm tỉm nói: “Sớm biết như vậy, năm đó ta nên một quyền đánh chết Đinh Anh rồi. Đúng không?”
Bùi Tiền đã từng bị đòn đau một lần nhớ đời, trước tiên đưa mắt nhìn Trần Bình An, lại xem xét vẻ mặt gợi đòn đào hầm để nó nhảy vào sau đó hắn đến lấp đất của Chu Liễm, Bùi Tiền lập tức lắc đầu nói: “Không đúng không đúng.”
Bùi Tiền vừa thấy sư phụ không có dấu hiệu thưởng cho nó cái cốc đầu, liền biết mình trả lời đúng rồi.
Nó trước tiên mang bút mực giấy trên bàn thật cẩn thận để vào hòm trúc của Trần Bình An, rót cho mình một chén trà, đột nhiên đứng lên, ở bên tai Trần Bình An nhỏ giọng nói: “Sư phụ, không biết làm sao, hôm nay con lại lật sách xem, thọat nhìn, tựa như chữ trên sách đẹp hơn rất nhiều.”
Trần Bình An không cho là thật, cười hỏi: “Nói như thế nào?”
Bùi Tiền cẩn thận đề phòng Chu Liễm nghe lén, tiếp tục hạ thấp giọng nói: “Trước kia những khối mực nhỏ đó giống như con, đen sì, lúc này nhìn, lại không giống nữa, giống ai đây...”
Bùi Tiền đếm đầu ngón tay, “Hoàng Đình dạy con kiếm thuật đao pháp, hồ mị tử Diêu Cận Chi, Phạm Tuấn Mậu tính tình không tốt lắm, Kim Túc bên cạnh Quế di. Sư phụ, trước đó đã nói, là lão Ngụy nói Cận Chi tỷ tỷ hồ mị hồ mị, là loại đại mỹ nhân hại nước hại dân kia, cũng không phải là con kể nha, ngay cả hồ mị nghĩa là gì con cũng không hiểu.”
Chu Liễm cười phá lên nói: “Ngươi quên nó đi...”
Bùi Tiền vội vàng chạy qua, muốn bịt cái miệng chó không mọc được ngà voi kia của Chu Liễm, Chu Liễm sao có thể để nó thực hiện được, lắc trái lắc phải, Bùi Tiền giương nanh múa vuốt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận