Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 987: Đáy Mắt Dưới Chân (1)

Chương 987: Đáy Mắt Dưới Chân (1)Chương 987: Đáy Mắt Dưới Chân (1)
Chương 987: Đáy Mắt Dưới Chân (1)
Trong vô hình, tam tứ chi tranh rằng nhân tính thiện hay ác không còn là đạo hiểm ải người đọc sách không thể vượt qua, bởi vì đây là chuyện bàn tới sau cùng, chứ không phải chuyện đầu tiên cần phải đưa ra quyết định khi mới đầu đọc sách.
Sau cùng là một chữ "Hành.
Giáo hóa thương sinh, lòng dạ Bò Tát truyền pháp thiên hạ, hay chỉ lo thân mình tu thanh tịnh đều có thể tùy theo yêu thích. Lão tăng thần sắc an tường, nghe qua Trần Bình An giảng thuật, hai tay hợp mười, cúi đầu nói: "A di đà Phật.”
Trần Bình An nhìn lên con chim hoàng anh giờ đang đậu trên mái cong, nó đang quan sát tiểu sa di quét dọn chùa miếu.
Trần Bình An thu hồi tầm nhìn, lão tăng mỉm cười nói: "Chùa miếu không còn, tăng nhân còn, tăng nhân không còn, kinh thư còn, kinh thư không còn, Phật tố còn, Phật tổ không còn, Phật pháp còn. Dù Tâm Tướng tự không còn một vị tăng nhân, không thừa nổi một bản kinh thư, chỉ cần trong lòng người còn có Phật pháp thì Tâm Tướng tự vẫn còn."
Lão tăng quay đầu lần nữa nhìn sân viện u tĩnh, chỉ có tiếng quét dọn xào xạc của tiểu sa di.
Lão tăng tàm nhìn mơ hồ, lầm bẩm nói: "Bần tăng hình như nhìn thấy nhân gian nở đóa hoa sen.”
Trần Bình An lặng lẽ không nói.
Lão tăng cúi đầu, miệng môi mắp máy: "Đi thôi."
Nơi xa tiểu sa di nhìn lại hành lang bên này, ôm theo chổi quét oán thán với lão tăng: "Sư phụ, trời nắng thế này, con có thể quét dọn muộn chút được không, nóng muốn chết."
Trần Bình An quay đầu qua, chỉ chỉ lão tăng như đang ngủ say, sau đó vươn ra ngón tay đặt bên mồm thở dài một tiếng.
Tiểu sa di vội im tiếng, sau đó thầm cười trộm, ha ha, ta hay lười biếng, hóa ra sư phụ cũng hay ngủ gục.
Hắn rón rén chạy đến dưới mái hiên đại điện hóng mát, con chim hoàng oanh kia nỗi gan bay đến đầu vai tiểu sa di, tiểu sa di thoáng sửng sốt, cố ý quay đầu, hướng nó làm mặt quỷ, chim hoàng oanh sợ đến độ vội bay vọt đi, tiểu sa di còn lai môt mình ngơ ngác sờ sờ đầu trọc, có phần hồ thẹn.
Trên bồ đoàn trong hàng lang, lão tăng đã chết vẫn duy trì thế ngồi gục xuống kia.
Biết sư phụ chết rồi, tiểu sa di khóc rất thương tâm, nhìn không giống người xuất gia chút nào.
Nhưng khi đó Trần Bình An nhìn cái đầu trọc kia kêu gào khóc lớn, gắng sức đung đưa cánh tay lão tăng, như là muốn rung tỉnh sư phụ đang trong lúc ngủ mơ, Trần Bình An cảm thấy như thế mới là nhân chi thường tình.
Đến sau biết được sư phụ viên tịch rồi không ngờ thiêu ra được xá lợi tử mà trong kinh Phật vẫn nói, tiểu sa di liền cười, cảm thấy Phật pháp của sư phụ hẳn phải rất lợi hại. Tiểu sa di đúng là không giống người xuất gia chút nào.
Trần Bình An một mực ở lại chùa miếu giúp xử lý hậu sự lão tăng, bận trước bận sau, tâm sự riêng cùng tân nhiệm trụ trì, nói suy nghĩ của lão tăng, rằng chuyện xá lợi tử đừng có gấp gáp tuyên dương ra ngoài, miễn phải rước lấy thị tỉnh chê trách, thậm chí có khả năng dẫn tới quan phủ hỏi thăm. Đối với điều này tân trụ trì không có dị nghị, cúi đầu chắp tay với Trần Bình An để tỏ ý cảm ơn. Sau đó, Trần Bình An không tới Tâm Tướng tự tính tọa nữa, nhưng hắn vẫn nói qua với tân nhiệm trụ trì, rằng nếu Tâm Tướng tự có gì khó xử thì cứ đến chỗ hắn ở thông báo một tiếng, Trần Bình An hắn có thể giúp được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Tăng nhân trung niên tụng một tiếng Phật hiệu, sau khi Trần Bình An rời đi, ông ta tới bàn thờ Phật ở đại điện, lặng lẽ châm đốt một ly minh đăng (1) cho vị thí chủ thiện tâm này, châm đốt minh đăng xong, kêu tới tiểu sa di, dặn hắn thường xuyên để ý tới ly minh đăng này.
(1) đèn chong Tiểu sa di à một tiếng, gật đầu đáp ứng, tăng nhân thấy tiểu gia hỏa đáp ứng nhanh nhảu, liền biết sẽ có lúc lười biếng bèn bắm tay gõ nhỏ trên đầu trọc tiểu sa di, giáo huấn một câu: "Mộc Ngư, việc này phải để ở trong lòng". Tiểu sa di vẻ mặt đau khổ lại à một tiếng, sự tình nhớ kỹ hay không không dám nói, tóm lại hậu quả của việc đãng trí đã biết được phần nào.
Đợi lúc trụ trì sử huynh rời khỏi đại điện, tiểu sa di than thở một tiếng, trước kia sư huynh hòa ái biết máy, lên làm trụ trì rồi, liền giống hệt sư phụ chẳng nề mặt nễ mũi gì cả, sau này dù hắn có thể lên làm trụ trì cũng sẽ quyết không làm, nếu không khẳng định sẽ thương tâm các sư đệ... Ặc? Mình là đệ tử nhỏ nhất của sư phụ, đào đâu ra sư đệ, sau này cũng sẽ không có, quá chịu thiệt! Nghĩ tới đây, tiểu sa di xùy một tiếng, xoay người, chạy vọt ra đại điện, đuổi theo trụ trì, ân cần hỏi dò sư huynh lúc nào thu nhận đệ tử.
Tăng nhân trụ trì biết tâm tư trong đầu tiểu sa di, không khỏi dở khóc dở cười, làm bộ liền muốn lần nữa cầm đầu trọc tiểu sa di làm cá gỗ, pháp hiệu của hắn vốn cũng gọi là Mộc Ngư (cá gỗ).
Tiểu sa di ai thán một tiếng, xoay người chạy đi.
Tâm cảnh Trần Bình An gần như an bình, lại rất kỳ quái, hắn không luyện tập Hám Sơn Quyền Phổ và Kiếm Thuật Chính Kinh nữa, mà tiếp tục du đãng ở kinh thành, lần này vác theo một bọc hành lý nhỏ bằng vải bông, chậm rãi mà đi, khát thì uống rượu đói thì ăn bánh khô, không có chỗ ở cố định, tùy tiện tìm nơi nào đó an tĩnh đối phó một lúc là được, có thể là dưới bóng cây, trên nóc nhà, bên cạnh cầu nhỏ nước chảy róc rách.
Vách tường cao cao màu đỏ thắm chạy dọc theo con phó, bóng tường cao rủ xuống mặt đường, bên trong truyền ra tiếng xích đu đong đưa và tiếng nói cười vui vẻ.
Có văn nhân sĩ tử nâng chén uống rượu, xuất khẩu thành thơ.
Đương thời cũng có một bóng áo trắng lặng lẽ ngồi uống rượu trên nhánh cây.
Tửu lâu cạnh bờ sông, khách tới rất đông, đều là thanh niên tài tuấn kinh thành Nam Uyễn quốc, ai nấy chỉ điểm giang sơn, bàn chuyện thời sự, thư sinh trị quốc, thiên kinh địa nghĩa. Trần Bình An ngồi trên nóc tửu lâu, tỉ mẫn lắng nghe bọn họ nghị luận, lời lẽ tràn đầy nhiêt huyết. ghét ác như: thù. nhưng mà Trần Bình An cảm thấy những phương châm trị chính này của bọn họ nếu đi vào thực tế thì hơi khó, chẳng qua cũng có khả năng là những tuấn ngạn trẻ tuổi này uống nhiều, không nói tỉ mỉ.
Hai tốp du côn hẹn ước đánh nhau, mỗi tốp ba bốn mươi người, chắc đây là giang hồ của bọn họ, bọn họ đang lăn lộn giang hồ. Trần Bình An ngồi trên vách tường rách nát nơi xa, phát hiện "lão giang hồ" hai mươi tuổi trở lên ra tay cực trơn tru, còn thiếu niên hai mươi tuổi trở xuống thì ra tay không chút cố ky, ngoan lạt dị thường, sau đó mặt bằm mũi dập, vết máu đầy mặt, sóng vai dựa lưng cùng huynh đệ chung hoạn nạn, lại bắt đầu hướng tới cuộc ân oán giang hồ kế tiếp.
Đại ca dẫn đầu một đám người trong đó tuổi tác hơi lớn, chừng gần ba mươi tuổi, miệng thét to dẫn bọn họ đi đến tửu quán uống rượu, một đoàn ùn ùn giết vào, phụ nhân bán rượu mặt mày thanh tú chính là vợ hắn, thấy đám gương mặt quen mặt thuộc đành phải nặn ra ý cười, lấy rượu thức nhắm ra khoản đãi huynh đệ của nam nhân nhà mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận