Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1684 - Lòng Người Bị Giam Cầm Trong Rào Cản (5)



Chương 1684 - Lòng Người Bị Giam Cầm Trong Rào Cản (5)




Những điều này cũng giống như năm đó, Dương lão đầu vẽ tám tấm Chân Khí phù lên trên đùi Trần Bình An đã khiến cho bước đi của Trần Bình An nặng nề hơn, nhưng cũng có thể giống như đang rèn dũa võ đạo.
Những thứ này đều là kiến thức mà Trần Bình An bắt đầu suy ra từ sau khi đường tuyến thứ năm của Tằng Dịch xuất hiện.
Trước đây không phải hoàn toàn không hiểu mà là Trần Bình An còn chưa thông thấu.
Bước đi quá nhanh, thiếu niên không theo kịp.
Hóa ra đạo lý sợ nhất là nửa thùng nước, đi một bước còn lắc lư. Xách một xô nước đương nhiên vô cùng khó khăn.
Lưu Chí Mậu đột nhiên cười nói một câu kinh thiên động địa: "Trần tiên sinh, chẳng lẽ ngươi đang "Quan đạo" và "Hợp đạo"?"
Trần Bình An uống một hớp rượu, như đang nói đùa: "Hóa ra Chân Quân thật sự là tri kỷ."
Lưu Chí Mậu trịnh trọng đặt bát rượu xuống, ôm quyền nói: "Ta và ngươi đại đạo bất đồng, đã từng là kẻ thù với nhau, tuy nhiên Trần tiên sinh chỉ bằng tu vi Hạ Ngũ cảnh, đã làm được chuyện của Địa tiên, khiến ta rất kính trọng."
Trần Bình An trêu ghẹo nói: "Nếu quả thật có thể nói với ta về quỹ đạo nhân sinh của quân chủ, giúp ta hiểu đạo hơn, ta cũng sẽ vô cùng cảm kích."
Lưu Chí Mậu vội vàng khoát tay: "Tri kỳ chẳng phân biệt kẻ thù hay bạn bè, hiện tại đôi bên chúng ta ít nhất cũng không phải kẻ thù, ít nhất tạm thời không phải kẻ thù, sau này còn có xung đột so chiêu, đơn giản là tất cả đều dựa vào năng lực. Nếu như không phải bạn bè, tại sao ta phải giúp đỡ Trần tiên sinh? Nếu như ta nhớ không lầm, hiện tại Trần tiên sinh đang thiếu không ít tiền thần tiên tại kho mật trên đảo Thanh Hạp chúng ta. Nếu như Trần tiên sinh đồng ý tặng Ngọc bài, hoặc dù chỉ là cho ta mượn trăm năm, vậy thì chuyện gì ta cũng có thể thoải mái, thẳng thắn đối đãi, hỏi cái gì ta sẽ nói cái đó, nếu như Trần tiên sinh không hỏi ta cũng sẽ nói đến nơi đến chốn, thứ nên nói, không nên nói đều nói cả."
Chủ nhân ban đầu của khối Ngọc bài kia chính là Á Thánh, một trong bảy mươi hai thánh hiền thuộc một mạch Trung thổ văn miếu, đồng thời cũng là Đại Thánh nhân tọa trấn lãnh thổ của Bảo Bình Châu.
Đương nhiên Lưu Chí Mậu biết rõ nặng nhẹ.
Vừa sợ vừa thèm.
Về phần ông ta có thể chấp nhận hay không, thật ra rất đơn giản, còn phải xem Trần Bình An dám buông tay hay không.
Bởi vì Lưu Chí Mậu không thật sự hiểu rõ quy củ thực sự của Nho gia, Trần Bình An lại hiểu rõ hơn.
Trần Bình An cười nói: "Ông cũng đừng nghĩ tới chuyện này nữa."
Lưu Chí Mậu vốn cũng chẳng mang hy vọng gì, đương nhiên cũng không thất vọng.
Đột nhiên Trần Bình An hỏi: "Nếu như ta cầm Ngọc bài trong tay, không hề tiết chế mà hấp thu linh khí từ nước ở hồ Thư Giản, trực tiếp câu cá từ hồ thu hết vào trong túi của ta. Chân Quân, khi ấy Lưu Lão Thành, Đại Ly Tống thị phía sau màn sẽ ngăn cản ta, ông dám không?
Sắc mặt Lưu Chí Mậu cứng đờ.
Trần Bình An mỉm cười nói: "Yên tâm, cái này hợp tình hợp lý, nhưng lại không hợp lễ. Vì vậy mặc dù các ông không dám ngăn cản, ta cũng không dám làm. Đương nhiên nếu như vạn bất đắc dĩ, ta sẽ thử xem, nhìn xem có thể bước một bước vào cảnh giới Địa tiên hay không."
Lưu Chí Mậu lại ôm quyền lần nữa: "Khẩn cầu Trần tiên sinh đừng để lưỡng bại câu thương, rút củi dưới đáy nồi hồ Thư Giản cũng làm cho mình hoàn toàn mất đi khối lệnh bài hộ mệnh này."
Trần Bình An đứng lên: "Đi, mời Chân Quân theo giúp ta đi tới phủ Xuân Đình một chuyến, cùng ăn một bữa sủi cảo đông chí của quê hương chúng ta."
Lưu Chí Mậu cũng đứng dậy theo, liếc mắt nhìn con cá trạch vô cùng thê thảm kia.
Một Bán Tiên binh, hai thanh phi kiếm Bản Mệnh, ba tấm Trảm Khóa phù.
Đều là quy tắc vô cùng tốt của hồ Thư Giản chúng ta.
Thật sự.
Trần Bình An cũng nhìn nó: "Trên đường đi, làm phiền Chân Quân nói phương pháp lột da giao long, sau khi trở về ta sẽ nghe di ngôn của nó, chẳng may lý lẽ của nó lại có thể thuyết phục được ta?"
Lưu Chí Mậu cười lớn.
Hai người rời khỏi phòng.
Đã đến phủ Xuân Đình bên kia, sắc mặt Cố Xán trắng bệch, phu nhân lại càng khó nén nỗi sợ hãi.
Trần Bình An hỏi một câu: “Thán Tuyết ở chỗ của ta, nếu muốn nói giúp nó thì đừng ăn sủi cảo.”
Sau khi ăn sủi cảo xong, Trần Bình An buông đũa xuống, nói đã ăn no rồi, nói lời cảm ơn phu nhân.
Lưu Chí Mậu cũng để đũa xuống, đứng sóng vai, cùng nhau rời khỏi nơi này.
Hai người mỗi người đi một ngả.
Lưu Chí Mậu quay về phủ Hoàng Ba trước, rồi yêu lặng quay lại phủ Xuân Đình.
Trần Bình An lập tức đi về phòng một mình.
Người về trong đêm gió tuyết.
Mũi kiếm Kiếm Tiên vẫn còn trên cửa.
Trần Bình An mở cửa bước vào phòng, Thán Tuyết nói câu đầu tiên: “Ta không muốn chết.”
Sau khi Trần Bình An đóng cửa lại, nói: “Đây là lý lẽ của ngươi?”
Trần Bình An không tiếp tục hỏi nó nữa, đốt hai ngọn đèn đặt trên án thư, lấy toà “Hạ ngục” Diêm Vương điện từ bên trong rương trúc ra, đặt lên trên bàn.
Chuyện này vẫn tiếp diễn hơn nửa tháng.
Nó vẫn bị đóng chặt trên cửa ra vào.
Đợi đến sau nửa đêm.
Trần Bình An sức cùng lực kiệt, sau khi uống rượu nâng cao tinh thần thì thu lại tòa lầu các bằng gỗ rồi đặt lại bên trong rương gỗ.
Hắn cầm lồng than trong tay, đi tới bên cửa sổ, nhìn về Hồ Thư Giản bên ngoài cửa sổ, tuyết đã ngừng rơi.
Trần Bình An nhìn qua khung cảnh vắng lặng, tuyết rơi khắp núi trên hòn đảo, nói khẽ: "Bốn trang sổ sách, ba mươi hai vị, vậy mà không có một tên âm vật ma quỷ nào dám mở miệng, muốn ta giết ngươi báo thù. Vậy nên ta cảm thấy ngươi nên chết rồi, định thay đổi suy nghĩ, chuẩn bị không làm ăn với quốc sư Đại Ly nữa. Phía phủ Xuân Đinh bên kia, chờ ta ăn xong một bát sủi cảo lớn cũng không ai xin tha cho ngươi. Giống như ngươi nói, trước khi văn đảm màu vàng của ta tự động nứt vỡ, Cố Xán sẽ không dám hỏi. Tối nay cũng vậy, cũng sẽ không dám. Có lẽ bây giờ Lưu Chí Mậu đã ở phủ Xuân Đình, giúp loại bỏ cấm chế cho mẫu thân Cố Xán, hơn phân nửa sẽ được bà ta coi là đại ân nhân hảo tâm nhất. Còn về phần ta, có lẽ từ đêm nay trở đi, sẽ là kè thủ vong ân phụ nghĩa với phủ Xuân Đình."
Trần Bình An vừa cầm lồng than vừa đi tới bên cạnh cô, duỗi tay nắm chặt chuôi kiếm Kiếm Tiên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận