Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1760 - Qua Cầu (4)



Chương 1760 - Qua Cầu (4)




Muốn đến thôn trang dưới chân núi, thì phải đi lên núi, đi qua một câu cầu vòm bắc ngang qua sông, giống như con rắn mảnh dẻ nằm lặng lẽ trên sông, trên lưng “nó” có một người thôn dân đang dắt một con trâu đi đến, chắc là bọn họ đang đi đến cánh đồng gần đó để lao động. Phía sau nam tử trẻ trung khỏe mạnh và con trâu, còn có một đứa trẻ cưỡi lên một cành tre xanh, trên miệng còn hô "ya ya", như thể đang cưỡi ngựa.
Trần Bình An dẫn đầu dắt ngựa dừng lại, nhường đường cho thôn dân và con trâu nước sừng cong cong.
Sau khi thôn dân và con trâu nước đi xuống khỏi cây cầu nhỏ, rõ ràng là đã thấy nhiều biết rộng, nên cũng không hề dòm ngó ba người phương xa đến, tuy nhiên, đứa trẻ cưỡi ngựa tre khi nhìn thấy ngựa thật lại rất tò mò, Trần Bình An mỉm cười với đứa trẻ đó, đứa trẻ cũng bẽn lẽn nở nụ cười tiếp tục lên đường đi theo phụ thân của mình và con trâu.
Tằng Dịch cảm thấy thú vị.
Phía trên Cốt Lạc sơn sương và mây lượn lờ, thường sẽ có những kiếm quang, cầu vồng cắt ngang qua bầu trời.
Nhưng bọn trẻ hiển nhiên không để ý đến những chuyện này, ngược lại càng tò mò về con ngựa bên cạnh hắn ta hơn, đứa trẻ cưỡi ngựa tre cứ quay đầu lại nhìn theo mãi.
Trần Bình An đi đầu dắt ngựa bước lên cây cầu đá thấp cách mặt sông không xa.
Đi được nửa đường, những người thôn dân ở phía bên đó cũng cần đi qua phía đối diện lặng lẽ đứng chờ.
Sau khi đi ra khỏi cầu đá, Trần Bình An gật đầu cảm ơn bọn họ, thôn dân cũng mỉm cười gật đầu đáp lại.
Tằng Dịch trầm tư.
Mã Đốc Nghi cũng tương tự vậy.
Lúc này, Trần Bình An đột nhiên quay đầu nhìn về phía bầu trời.
Mộ kiếm bằng gỗ nhỏ trong tay áo và tấm ngọc bài cung phụng đảo Thanh Hiệp gần như đồng thời đều nóng hổi.
Về chuyện này, ngay từ đầu Lưu Chí Mậu cũng không hề giấu diếm, hắn ta có thể lợi dụng bọn chúng để truy tìm tung tích của Trần Bình An.
Trần Bình An cũng không phản đối điều này.
Một tia sáng cầu vồng trắng do tu sĩ đang cưỡi gió tốc độ cao xuất hiện, từ bên ngoài bầu trời của Cốt Lạc sơn cắt ngang qua và rơi xuống đất.
Một lão tu sĩ đến từ đảo Thanh Hạp vẻ mặt hốt hoảng, linh khí cũng hỗn loạn, ông ta là Chương Diệp phụ trách quản lý mật khố và phòng câu cá.
Chuyến đi về phía bắc bí mật lần này gần như đã làm cạn kiệt nguồn linh khí tích lũy trong bổn mệnh khiếu huyệt của Chương Diệp, đây là một hành động liều lĩnh làm suy yếu nền tảng đại đạo, đạo lý của nó cũng giống như việc vội vã thúc ngựa đi tám trăm dặm để truyền tin, làm vậy chắc chắn sẽ khiến ngựa bị thương, thậm chí đã liên tiếp cưỡi chết biết bao nhiêu con ngựa nhưng cũng vẫn thay rồi cưỡi tiếp.
Tằng Dịch lúc đầu rất vui mừng, dù sao thì Chương Diệp cũng là ân nhân đã đích thân kéo hắn ta ra khỏi hố lửa của đảo Mao Nguyệt, tuy nhiên, khi thiếu niên nhìn thấy khuôn mặt của Chương Diệp, hắn ta lập tức im lặng.
Trần Bình An đỡ cơ thể đang lắc lư của Chương Diệp lại, nhẹ nhàng hỏi: "Ở hồ Thư Giản đã xảy ra biến cố à?"
Chương Diệp đau khổ nói: "Biến cố kinh hoàng rồi!"
Trần Bình An thở dài, Thật ra hắn đã sớm dự đoán được tình huống này sẽ phát sinh, nhưng bởi vì nó không phải là cục diện tồi tệ nhất, Trần Bình An cũng không làm ra chuyện gì để ứng đối, thực tế thì hắn cũng không thể làm ra được nhiều chuyện có hiệu quả.
Dù sao thì nhân lực cũng sẽ có lúc phải cạn kiệt.
Rất đơn giản, hoặc là chủ tướng Tô Cao Sơn ra tay, hoặc là người đứng sau Lưu Lão Thành của đảo Cung Liễu sẽ bắt đầu nhập cuộc.
Hoặc dứt khoát hơn là hai bên sẽ hợp lực.
Đàm Nguyên Nghi của đảo Lạp Túc trở mặt đánh phe mình, chỉ muốn tự bảo vệ bản thân, đã phản bội lại hiệp ước đồng minh, Lưu Chí Mậu luyến tiếc cơ nghiệp của đảo Thanh Hạp, lại bị tính kế, bản thân rơi vào nguy hiểm cũng là chuyện bình thường.
Nhưng vào lúc này những điều đó đối với Trần Bình An mà nói tuyệt đối không phải là tin tức tốt lành.
Vốn dĩ tình thế và hướng đi của hồ Thư Giản Trần Bình An đã nắm bắt được rõ ràng rồi, bàn cờ mà hắn khổ công xây dựng nói không chừng đã bị những kỳ thủ đến sau tùy tiện lật đổ xuống đất.
Chương Diệp quỳ “phịch” xuống đất: "Cầu xin Trần tiên sinh hãy cứu đảo chủ!"
Trần Bình An lắc đầu, hỏi thẳng: "Có phải Cố Xán và mẫu thân hắn bị Chương lão tiền bối bí mật giam giữ rồi không?”
Chương Diệp đang quỳ trên mặt đất ngẩng đầu lên nói: "Chuyện xảy ra quá đột ngột, đảo Thanh Hạp không thể làm ra được việc như vậy. Cho dù có thể, ta cũng sẽ không làm vậy vì biết như thế sẽ chỉ bị phản tác dụng. Người có thể cứu được đảo chủ chỉ có duy nhất Trần tiên sinh mà thôi.”
Trần Bình An đỡ Chương Diệp dậy, chậm rãi nói: “Chương lão tiền bối đứng lên rồi nói, ta sẽ nghe thử trước, nhưng việc đi cứu được Lưu Chí Mậu thì gần như là không có khả năng, ta tin rằng trên đường tới đây Chương lão tiền bối thật ra đã hiểu rõ từ lâu rồi. Ông chạy một chuyến tới đây chẳng qua là vì muốn cố gắng hết sức, còn lại sẽ nghe theo ý trời mà thôi."
Chương Diệp khẽ gật đầu, gượng cười cay đắng, trong mắt còn có chút cảm kích.
Còn Trần Bình An thì đau đầu vô cùng.
Trước mặt Chương Diệp, có một số lời giống như chỉ đang đùa giỡn với Mã Đốc Nghi như lúc trước, chỉ nói một nửa, nhìn thấu nhưng không vạch trần.
Chương Diệp đương nhiên sẽ cố gắng hết sức, nhưng Chương Diệp cũng biết rõ rằng rất có thể là hành tung của mình đã lọt vào mắt một số người có ý đồ, nói không chừng đang ở đâu đó trong Cốt Lạc sơn rồi quan sát về phía bên này.
Vì vậy, Trần Bình An đã không giậu đổ bìm leo một chưởng đánh chết ông ta, trên thực tế đó đã được coi là đã tận tình tận nghĩa rồi.
Trần Bình An nói: "Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Chương Diệp ổn định tinh thần, câu đầu tiên đã khiến Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch đang vểnh tai lên lắng nghe trong lòng chấn động vô cùng: "Đảo chủ của chúng ta đã thua một tu sĩ thân phận không rõ, đang bị thương nặng và bị giam trong thủy lao của đảo Cung Liễu. Không chỉ vậy, Tô Cao Sơn - chủ tướng của kỵ binh Đại Ly đã đích thân đến thành Vân Lâu bên bờ hồ Thư Giản, vung roi xuống hồ, đe dọa trong vòng mười ngày sẽ giết tất cả những dã tu không tuân theo sự kiểm soát trong hồ Thư Giản.”
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu của Trần Bình An là vị đại tu sĩ mạnh mẽ đến mức có thể trấn áp được Lưu Chí Mậu chính là Du hiệp Hứa Nhược của Mặc gia, hay là thánh nhân Nguyễn Cung.



Bạn cần đăng nhập để bình luận