Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 749: Lần Này Từ Biệt, Núi Cao Sông Dài

Chương 749: Lần Này Từ Biệt, Núi Cao Sông DàiChương 749: Lần Này Từ Biệt, Núi Cao Sông Dài
Chương 749: Lần Này Từ
Biệt, Núi Cao Sông Dài (1)
Hiền tài thư viện Chu Củ đi ra khỏi đại đường sơn trang, Kiếm Thánh Sơ Thủy quốc đi vào đại đường, một người đến một người đi, thoáng chốc bù lại khí thế đang rơi xuống đáy cốc của sơn trang, dù sao thư viện Quan Hồ xa cuối chân trời, một vị hiền tài tới rồi bước đi, huống chỉ không có khởi binh vấn tội Kiếm Thủy Sơn Trang, điều này có nghĩa là thôn trang trăm năm kinh doanh, có thể sẽ không thương cân động cốt, hơn nữa Tống Vũ Thiêu còn ở trên giang hồ Sơ Thủy quốc, cho dù hắn không xuất kiếm, không ở sơn trang, chỉ cần còn đang du lịch ở góc trời nào trong giang hồ hơn mười quốc, như vậy chiếc ghế võ lâm minh chủ, Tống Phượng Sơn có thể ngồi an ồn.
Nhưng mà trong nháy mắt, Tống Vũ Thiêu đột nhiên quay đầu nhìn lại, bước ra máy bước, trước tiên cố ý chắn Trần Bình An ở sau người, sau đó nhanh chân bước thẳng ra cửa, chỉnh lại vạt áo, lão nhân cong thắt lưng, chắp tay ôm quyền đối với không trung bên Chu Củ.
Mãi đến lúc này, mọi người nơi đại đường mới giật mình kinh hãi phát hiện, ở trời cao ngoài đại môn, gợn sóng nhộn nhạo, xuất hiện một vị nho sam lão giả thân cao ba trượng, bóng người mờ ảo, tiên khí tràn ngập.
Thánh nhân giá lâm, đích thân tới sơn trang.
Nguy cơ huy hoàng, mênh mông sâu rộng. Trước khi Tống Vũ Thiêu nhận thấy được huyền cơ, Chu Củ đã nhanh chóng dời tầm mắt khỏi người thiếu niên bối kiếm, run lên đầu tay áo, triệt hồi thuật pháp cắm chế đối với mảnh bình an ngọc bài của thư viện, kéo tơ tước kén, lộ ra hình dáng, ngọc bội có khắc dấu hai chữ "Chế nộ", bất động thanh sắc một lần nữa cột ở bên hông, trong lúc Tống Vũ Thiêu hành giang hồ đại lễ, hầu như đồng thời, chắp tay cúi đầu nói: "Đệ tử bái kiến tiên sinh."
Lão nhân như một pho tượng thần cao lớn từ miếu triều dã cung phụng, nhìn xuống đệ tử Chu Củ của mình, dấu diễm cảm xúc hỉ giận, chậm rãi nói: "Chuyện nho sinh Hàn Nguyên Thiện Sơ Thủy quốc tu tập ma đạo công pháp, ta sẽ giao cho người khác xử lý, ngươi lập tức quay về thư viện."
Chu Củ thở dài một tiếng, sau khi đứng thẳng thắt lưng bát đắc dĩ nói: "Tiên sinh, không thể thương lượng một chút sao?”
Thánh nhân thư viện nói toạc ra không chút che giấu: "Không thẻ."
Chu Củ vẻ mặt cầu xin nói: "Khổ quá."
Thánh nhân nhìn phía lão Kiếm Thánh Sơ Thủy quốc bên kia cửa, sau khi ôm quyền hoàn lễ, hai tay chắp sau mỉm cười nói: "Tống trang chủ sắp phá cảnh, thật đáng mừng. Nghe nói Tống trang chủ mỗi lần du lịch giang hồ, đều bái phỏng kính hương văn miều các nơi, tâm này chứng giám, nếu có nhàn hạ, Tống trang chủ phá cảnh rồi, có thể đến thư viện bọn ta tu hành một khoảng thời gian, củng cố Kim Thân cảnh." Tống Vũ Thiêu càng thêm vui lòng phục tùng, thủy chung không thu hồi tư thế chắp tay ôm quyên,"Xin đa tạ ân điễn thánh nhân."
Tuy không biết vị sơn trưởng thư viện Quan Hồ này sử dụng loại thần thông hạo nhiên Nho gia nào, nhưng nhanh như vậy có thể từ thư viện đi tới Sơ Thủy quốc, ngàn vạn dặm sơn thủy, giống như chỉ là vài bước xa dưới chân thánh nhân thư viện.
Vị Nho gia thánh nhân phụ trách tọa trấn thư viện Quan Hồ cười cười, bởi vì giờ phút này thân hình hắn cao lớn, huyền đình giữa không trung, những người giang hồ Sơ Thủy quốc bên trong cửa kia, hầu như nhìn không xót một ai, lão giả khí chất nho nhã liếc mắt nhìn thật sâu một thiếu niên bối kiếm phía sau Tống Vũ Thiêu, ánh mắt phức tạp thâm thúy chợt lóe rồi biến mát, giống như vừa có tán thưởng tán thành, lại có tiếc nuối, còn có vài phần gợi nhớ, cuối cùng lão nhân không nói gì thêm, thu hồi tầm mắt, lại nhắc nhở nói với Chu Củ: "Không được cố ý trì hoãn hành trình, nhanh chóng quay về thư viện, có trọng trách khác giao phó cho ngươi."
Chu Củ trước mắt sáng ngời,"Là chuyện phương bắc sao?"
Đối với những lời vị bế môn đệ tử vô tâm tiết lộ thiên cơ này, Nho gia thánh nhân ngoảnh mặt làm ngơ, không muốn ở trước mặt người ngoài thư viện nói thêm cái gì, chỉ là mỉm cười nói với giang hồ hào khách cả sảnh đường: "Đại đạo trăm sông đổ về một biển, võ học cũng giống nhau quý ở dưỡng tâm, lại vừa thấm nhuằn thiên đạo chỉ diệu, bồi đắp võ đạo căn cơ, hy vọng các vị đang ngồi đây chớ quên mắt hiệp nghĩa chi tâm, thư viện Quan Hồ ta cũng nguyện ý rộng mở đại môn đối với các vị, để mà tự xét lại ngộ đạo, tẫn tâm tri tính."
Một loạt những ngôn ngữ chỉ điểm của Thánh nhân, như mưa thuận gió hoà lại chỉ ra vừa đủ là dừng, làm cho người ta tự nhiên mà sinh ra một cảm giác tuyệt không thể tả.
Mọi người trong đại đường nhất thời bị thuyết phục, cái này mới là khí độ thánh nhân chân chính, thư viện cao phong. Vì thế hào kiệt kiêu hùng hắc bạch lưỡng đạo Sơ Thủy quốc đã sớm đứng lên, không hẹn mà cùng chắp tay bái lễ. So với lúc trước kinh sợ Chu Củ vì thân phận thư viện, cái chắp tay lúc này đây càng thêm vui lòng phục tùng, ngưỡng mộ phi phàm.
Vị sơn trưởng thư viện Quan Hồ này bóng người tiêu tán trong không trung, theo đó lay động ra từng đợt gợn sóng ánh sáng màu vàng.
Trước khi rời đi, thánh nhân lại lầy tâm nhãn thần thông nhìn thoáng qua thiếu niên bối kiếm, cảm khái ngàn vạn, Sơn Nhai Tề Tĩnh Xuân, quả thực lựa chọn vị thiếu niên Đại Ly tạm thời mới tới cửa võ đạo tứ cảnh làm Hộ Đạo Nhân cho những đệ tử đích truyền.
Việc này, thư viện Quan Hồ trừ vài người ít ỏi, không nhiều người biết, vị thánh nhân này cũng là giờ phút này tận mắt nhìn thấy, mới theo dấu vét để lại, thôi diễn diễn hóa ra một ít phong cảnh nơi phương xa.
Cùng lúc đó, thánh nhân lấy tiếng lòng báo cho Chu Củ: "Cự Nhiên, mặc kệ ngươi nhìn thấy gì ở trên người thiếu niên cũng không được vọng ngôn vọng động, nhớ nói năng cho cần thận đó!"
Chu Củ lấy tiếng lòng cười hồi đáp: "Tiên sinh, kiến hiền tư tÈ yên (*), chút đạo lý ấy, đệ tử sao lại không biết?"
(*) Nhìn thấy người hiền năng thì nên suy nghĩ học tập họ
Thánh nhân đã đi rồi Chu Củ phát hiện mảnh ngọc bội bên hông mình đã biến mất, thì ra là bị tiên sinh của mình lấy đi mắt rồi.
Chu Củ không quay đầu nhìn phía đại đường, chỉ là thốn thức không thôi. Mãi cho đến hắn đi khỏi đại môn Kiếm Thủy Sơn Trang rồi mới quay đầu nhìn lại, cười nói: "Mở rộng tầm mắt."
Chu Củ hoặc nên nói là Chu Cự Nhiên, tuy hôm nay chỉ là hiền tài thư viện Quan Hồ, nhưng mà cho dù là Thôi Minh Hoàng đại quân tử Bảo Bình châu cũng đều giống như vậy, không dám khinh thị Chu Củ mảy may. Không đơn giản là tu vi Nho gia của Chu Củ không thể khinh thường, cũng không chỉ vì sự cố hiền tài tễ thân quân tử lại bị đánh trở về hiền tài, mà là Chu Củ có thể nhìn thấy một số cảnh tượng mà ngay cả vị thánh nhân tiên sinh kia cũng không nhìn thấy được, về phần thiên phú dị bẩm này, thánh nhân học cung còn từng tự mình dặn dò sơn trưởng thư viện Quan Hò, phải cần thận che chở Chu Củ, tuyệt đối không thể để cho Chu Củ lầm đường lạc lối.
Thế nhân trong mắt Chu Củ là thật sự đúng với cụm từ "Chúng sinh bách thái", toàn bộ người trong tu hành, nhất là Nho gia môn sinh, đều đem một ít tinh thần khí, ấn chứa ý nghĩa đặc thù, hình tượng hóa thành một số cảnh tượng kỳ dị, phần nhiều là từng con người nhỏ lớn cỡ hạt mè, cỡ móng tay, đứng ở trên người, hoặc là bên trong khí phủ người trước mắt Chu Củ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận