Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 811: Trên Đỉnh Quần Sơn Có Võ Thần (4.

Chương 811: Trên Đỉnh Quần Sơn Có Võ Thần (4.Chương 811: Trên Đỉnh Quần Sơn Có Võ Thần (4.
Chương 811: Trên Đỉnh Quân Sơn Có Võ Thần (4) Dãi đất cực hàn của Ngai Ngai châu này hoang tàn vắng vẻ, nhưng mà thường xuyên có đại yêu lui tới, chiếm cứ thiên thời địa lợi, cực kỳ khó chơi, bên trong Kim Đan cảnh, trừ kiếm tu, đều không muốn tới đây cùng nhóm đại yêu súc sinh giảo hoạt âm hiểm dây dưa không ngớt. Một khi khiến cho bọn chúng tức giận, thường thường sẽ lâm vào bao vây trùng trùng, vậy thật sự là kêu trời trời không biết kêu đát đất chẳng hay.
Cô gái dừng lại bước chân, vừa vặn ăn xong cái bánh bao kia.
Bên trong phong tuyết sương mù
phía trước, một con sói tuyết thật lớn đang chằm chậm do thám. Sau khi nó xuất hiện, trong phạm vi trăm trượng, phong tuyết chợt ngừng lại.
Cô gái nhắc mũ lông cừu lên, nhô đầu ra, đối diện cùng con sói tuyệt tựa như núi nhỏ.
Nàng ợ no một cái.
Sau đó chỉ là một đao.
Sau một lát, trong thiên địa thủy chung không có gì khác thường, nàng cũng đã bắt đầu cho đao vào trong vỏ lại.
Nàng tiếp tục đi về phía trước, mỉm cười nói: "Mượn đầu ngươi dùng một chút, đổi chút tiền son phán."
Khi nàng đi thẳng đến khoảng cách trước mặt con sói tuyết kia, đại yêu nọ mới tựa như một đỉnh núi ầm ầm sập xuống. Nàng nhìn đầu sói thật lớn bị một đao chém xuống kia, có chút khó xử, cái đầu lớn như vậy, chẳng lẽ bắt mình khiêng về?
Cho nên nàng quay đầu nhìn bên trong phong tuyết phía xa xa, giơ tay lên chào hỏi nói: "Ngươi, lại đây, giúp ta đem cái đầu về, tha cho ngươi không chết. Để trả tiền công, thi thể còn lại của sói tuyết toàn bộ thuộc về ngươi."
Sau đó, cô gái trở về trong phong tuyết, một con bàn sơn viên hai tay cảm đầu sói máu me đầm đìa đi theo phía sau.
Cho dù khu vực gân thi thể sói lang không đầu, có máy đại yêu rục rịch, âm thầm thèm nhỏ dãi không thôi, nhưng mà thủy chung không có ai dám bước vào Lôi Trì nửa bước. Hạo Nhiên Thiên Hạ có ngũ hồ tứ hải, các nơi đều có lãnh thổ rộng lớn.
Một tòa "Lục Trầm" trên bản đồ đã sụp đồ, bị một đại hồ bao phủ.
Đáy hồ có một cổ chiến trường di chỉ, có một vị nam tử đang săn bắn những hồn phách anh linh không tiêu tan, sau khi bắt được, sẽ cho vào giỏ cá nhỏ bên hông.
Ở trên không một mặt biển lớn, cao đến giống nhau khoát tay là có thể chạm đến màn trời khung đỉnh của Hạo Nhiên Thiên Hạ, nơi này phân ra hai tầng biển mây mênh mang, hai tầng cách xa nhau hơn trăm dặm, ở chỗ cao trong biển mây, có một biển mây chỗ hồng nhỏ không đáng kể, có một vị lão nhân cao gây mi dài, ngồi xếp bằng ở bên rìa giếng mây, cầm trong tay một cần câu xanh biêng biếc, nhưng không có dây câu.
Trên biển mây tầng dưới kia, cách lão nhân đại khái bảy tám mươi dặm, có một đàn Vân vụ kình (cá voi mây mù) to lớn bay vút qua.
Lão nhân làm tư thế ném cần câu, đầu đỉnh của cần câu thanh trúc, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, mơ hồ có thể thấy được một sợi tơ màu ngân bạch, cực kỳ nhỏ.
Dây câu buộc chặt một con Vân vụ kinh thật lớn dài đến vài dặm, Vân vụ kình trời sinh thần lực bắt đầu kịch liệt giãy giụa.
Sau đó lão nhân túm mạnh cần câu, đồng thời đứng lên, cần câu bị kéo cong thành một hình cung kinh người, lão nhân cười ha ha nói: “Cừ thật! Khí lực còn rất lớn!" Hai bên giằng co công phu một nén nhang, lão nhân cầm cần câu ở phía trên biển mây chạy tới chạy lui, hùng hùng hồ hồ, rất buồn cười.
Một võ phu thuần túy có thể ngự phong đi xa, ít nhất cũng là bát cảnh.
Cho dù chỉ là võ phu bát cảnh, dư sức đánh chết một con Vân vụ kình, dù cho giằng co cùng một đàn Vân vụ kình cũng là ổn thỏa nắm chắc thắng lợi.
Nhưng mà lão nhân thả câu huyền cơ ở chỗ lấy một ngụm chân khí ngưng tụ thành dây câu yếu ớt như sợi tóc, thuần túy lấy cái này đối địch với thần lực của một con Vân vụ kình, thủy chung không ngừng, đây mới là chỗ kinh thế hãi tục nhất.
Võ phu thuần túy, bản thân đã cường đại ở hai chữ thuần túy.
Trung Thổ Thần Châu, một đại vương triều từng là đại nhân vật trong chín đại vương triều của Hạo Nhiên Thiên Hạ, từ đây bị diệt, quốc tộ đoạn tuyệt.
Nói chung, thế lực có thể diệt một một vương triều lớn như vậy, chỉ có một tồn tại lớn hơn nữa bên trong cửu đại vương triều.
Nhưng mà lần này, cũng không như thế.
Thành trì vong quốc, bên trong hoàng cung huy hoàng khói thuốc súng nồi lên bốn phía, có một ky mã chậm rãi đi về phía trước, những nơi đi qua, võ tướng sĩ tốt đều lui tán như thủy triều.
Ky mã này trực tiếp giục ngựa đi hướng tòa đại điện nổi danh khắp chín châu.
Chiến mã không đi dọc theo bậc thang hai sườn long bích tiến vào đại điện, mà là vó ngựa trực tiếp đạp lên phía trên long bích, tựa nhưữ một con ngựa hoang đi dọc theo sườn dốc sơn dã hướng về phía trước mà thôi.
Người cưỡi ngựa, thân hình cao lớn, mặc chiến giáp vàng óng ánh, mang giáp mặt che kín khuôn mặt.
Cằm trong tay một cây phù lục trải rộng, trường thương kim quang lưu động, so với thiết thương chiến trận bình thường thì dài hơn rất nhiều.
Tọa ky là một long câu hậu duệ giao long, thần dị phi thường, thế gian hiếm tháy.
Người ky tướng này bên hông còn giắt một cây kiếm không vỏ, trường kiếm không có mũi nhọn, rỉ sét loang lỗ, mơ hồ có hai chữ nhỏ cổ triện, đã mai một quá nhiều.
Trước khi cưỡi ngựa tiến vào đại điện, người võ tướng lập được công lao diệt quốc, đột nhiên giơ cánh tay lên cao, chỉa ngón tay giữa hướng lên trời cao.
Sau khi làm ra động tác này, ky tướng tựa như đang chờ đợi thiên thượng đáp lại, những mà vân đạm phong khinh, sau khi ghìm cương dừng lại một lát, liền nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa một cái, tiếp tục đi về phía trước, sau khi vó ngựa vượt qua cửa đại điện, điểm cuối tầm mắt của người ky tướng này là chiếc long ỷ được xưng là quý hiếm nhất trên đời này.
Võ tướng cúi đầu, nhìn nhìn trường kiếm không vỏ.
Nghe nói vỏ kiếm lưu lại tại địa phương nhỏ nơi Bảo Bình châu, nên cho người đi lấy về, hay là tự mình đi một chuyến?
Võ tướng này tháo xuống giáp mặt cùng mũ giáp.
Lộ ra một đầu tóc đen, trút xuống dưới.
Là nàng, chứ không phải hắn.
Cô gái võ thần.
Lão quế thụ Chu tổ tông trên đỉnh núi Quế Hoa Đảo kia, Trần Bình An đứng dưới bóng râm thời tiết nóng gần như không còn, không thể không nhớ tới lão hòe thụ nơi quê nhà, chỉ là cây quế trước mắt lá cây xum xuê, lão hòe thụ thì đã không còn, Trần Bình An sau khi thương cảm chợt tỏ ý cười, vẫn còn nhớ rõ hình ảnh tiểu cô nương áo hồng miên khiêng cành hòe bôn chạy, Lý Bảo Bình hoạt bát đáng yêu, không sợ trời không sợ đất, cùng Lão Long thành Phạm Nhị vô ưu vô lự, có thể sống qua từng ngày thật sự tốt đẹp, đều khiến cho Trần Bình An hâm mộ không thôi, hy vọng mình có một ngày có thể trở thành người như bọn họ vậy, không biết cái này có tính là ganh đua như trong sách thánh hiền nói không?
Trừ Trần Bình An, dưới tàng cây quế già còn có hành khách độ thuyền đang đứng tốp năm tốp ba, đều là quần chúng mộ danh mà đến, chỉ trỏ lão thụ cao tuổi này, còn có một vài cô gái chọn lựa vị trí đứng yên, để cho vài vị họa sĩ Quế Hoa Đảo chuyên môn đợi ở đây, đề bút vẽ tranh cho các nàng, còn có một nhà ba người, muốn vị họa sĩ Luyện khí sĩ đan thanh diệu thủ (1) kia, giúp bọn hắn vẽ một bức ảnh gia đình, lưu làm kỷ niệm.
(1) tài ba, khéo tay nỗi tiếng
Bạn cần đăng nhập để bình luận