Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 992: Sát Cơ Tứ Phía (1)

Chương 992: Sát Cơ Tứ Phía (1)Chương 992: Sát Cơ Tứ Phía (1)
Chương 992: Sát Cơ Tứ Phía (1)
Trần Bình An ngắn người, kéo dài giọng nói: "Ta chỉ là người bên ngoài tới Nam Uyễn quốc du lịch, không phải Trích Tiên Nhân gì đó mà cô nương nói."
Nữ tử có phần tiếc nuối, xin lỗi nói: "Đã làm phiền, công tử thứ lỗi."
Trần Bình An khoát khoát tay: "Không sao."
Nàng do dự thoáng chốc rồi nhắc nhở nói: "Gần đây kinh sư Nam Uyên quốc không quá an bình, công tử là nhân trung long phượng, rất dễ bị người nhắm vào, hy vọng công tử chú ý cần thận.”
Trần Bình An chắp tay ôm quyền: "Cảm ơn Phàn cô nương."
Phàn Hoàn Nhĩ cũng không phải người dông dài, cứ thế rời khỏi con phố ăn khuya nhốn nha nhốn nháo này. Một ít vô lại lưu manh muốn mượn cơ hội chấm mút, chỉ là mỗi lần bọn họ ra tay, nàng luôn vừa vặn tránh qua, như một con cá du tâu giữa khe đá, bình an đến có phần lạ thường. Theo như lời trúc lâu lão nhân, võ nhân thiên phú cao hay thấp phải xem có thể từ quyền giá thấp kém luyện ra quyền ý cao minh hay không, đây chính là một trong những nguyên nhân khi xưa hắn để ý tới Trần Bình An.
Chẳng qua lão nhân họ Thôi sĩ diện muốn chết, không muốn thừa nhận Hám Sơn quyền thực ra có rất nhiều chỗ đáng học hỏi, Trần Bình An cũng không muốn vạch trần.
Nữ tử kỳ quái trước mắt này hai lần tìm tới mình, theo như lời tán gẫu giữa Đôn lão giả và Nha Nhi, Trâm Hoa Lang Chu Sĩ, nàng quá nửa chính là Phàn Hoàn Nhĩ danh chắn thiên hạ.
Phàn Hoàn Nhí rõ ràng đã có phần "cận Đạo", vì sao một thân tu vi võ đao lai như bị ép bởi một khối cự thạch vạn cân, chậm chạp không thể tiến triển?
Một thân khí thế có thể ẩn tàng, có thể phản phác quy chân, nhưng địa vị đặt ở đó, nội tạ thần ý không lừa được người, mỗi một nhịp hô hấp chậm gấp, vận vị khi nhắc tay nhấc chân thường thường đều sẽ tiết lộ thiên cơ.
Trước kia lão nhân họ Định đầu đội mũ liên hoa bạc nhìn như tùy tiện sải bước vào đại điện Bạch Hà tự, Trần Bình An liền lập tức phát giác được thiên địa dị tượng.
Trần Bình An đi ra từ Ly Châu động thiên, nhân vật đỉnh núi hắn găp qua không tính ít. người có thể khiến Trần Bình An cảm thấy "rất lợi hại" tất nhiên sẽ không đơn giản. Người vung quyền ở trúc lâu Lạc Phách sơn từng là một vị võ phu thập cảnh đỉnh phong, người múa kiếm trên Quế Hoa đảo tốt xấu cũng là một vị lão Kim Đan.
Sau khi thân ảnh Phàn Hoàn Nhĩ tan biến, Trần Bình An thoáng suy nghĩ một lát, rồi cũng rời khỏi con phố náo nhiệt này.
Kinh sư Nam Uyễn quốc chia thành tám mươi mốt phường lớn nhỏ, bố cục đại khái không khác các vương triều phiên quốc Tràn Bình An từng tạt qua là máy. Tòa thành này được xưng là đáng sống trong thiên hạ, bắc quý nam bàn đông võ tây văn, Bạch Hà tự nằm ở tây thành, phần lớn là phủ đệ của quan văn trung tằng và thương nhân giàu có, nơi nơi đều thấy được kiến trúc xa hoa.
Lúc này Trần Bình An đang đi trên vòm một cây cầu đá, đêm khuya an tĩnh, Trần Bình An khe khẽ nhảy lên lan can, đi tới đỉnh cây cầu đá xanh, Trần Bình An nhìn dòng nước chảy róc rách dưới chân, bên dưới có dựng một pho tượng thú trấn thủy, hình dáng giống như giao long, cũng không hiếm thấy.
Trụ đá hoặc mái vòm của rất nhiều cầu cống ở các thành trì phòn hoa Bảo Bình châu đều có dùng thú trấn thủy để trấn áp tinh quái trong nước. Nhưng Trần Bình An lại không phát giác con thú trấn thủy xa xưa này có một tia linh khí tàn dư, nhìn qua chỉ tưởng là đồ trang trí.
Lúc Trần Bình An thẫn thờ nhìn nước chảy, tiên tử Phàn Hoàn Nhĩ xuất thân Kính Tâm đình đi gặp thái tử điện hạ vốn nên đã về lại cung thành Nam Uyên quốc, Ngụy Diễn.
Người này tuy là thiên hoàng quý trụ, lại cũng là một vị cao thủ tuổi trẻ thâm tàng bát lộ, ân sư thụ nghiệp võ đạo cho hắn là vị tông sư thế hệ trước từ tái ngoại phương bắc lưu vong đến Nam Uyễn quốc. Chính như lời Ngụy diễn nói, là nhóm nhỏ trong thiên hạ hiện nay cách thập đại cao thủ gần nhát. Sư phụ thái tử Ngụy Diễn có thù không đội trời chung với Thùy Hoa môn, một trong tam môn Ma giáo, thế nên vị thái tử thân phận tôn quý này cũng được Hồ Sơn phái và Kính Tâm Đình nhận định là người trong chính đạo, hơn nữa có hy vọng trở thành nhân vật lãnh tụ giang hồ đời tiếp theo, thậm chí Kính Tâm Đình có ý nâng đỡ hắn thành quân chủ kế nhiệm Nam Uyên quốc. Còn người trong ma giáo Nha Nhi kia thì lại ngầm nâng đỡ hoàng đệ của Ngụy Diễn, Ngụy Sùng, song phương ngươi ngu ta trá, hãm hại lẫn nhau, tranh sủng với lão hoàng đế Nam Uyễn quốc, đã đánh lôi đài suốt năm sáu năm nay.
Phàn Hoàn Nhĩ và Ngụy Diễn tản bộ trong bóng đêm tĩnh mịch, Ngụy Diễn nhẹ giọng nói: "Phàn tiên tử, thực ra ngươi muốn gặp người kia cũng không cần dấu diếm ta, hắn có thể tránh ở đại điện Bạch Hà tự từ đầu đến cuối mà không khiến chúng ta phát giác, nhất định không phải là hạng giang hồ mãnh phu tầm thường, nhỡ đâu hắn là người trong ma giáo, cô xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?"
Phàn Hoàn Nhĩ không nguyện khiến vị hoàng đế tương lai Nam Uyễn quốc này sinh tâm khúc mắc, mỉm cười nói: "Điện hạ, ngài cảm thấy bản thân và Hoàn Nhĩ, còn cả tên Thanh Nha Nhi Ma giáo không biết tính danh chân thực kia, cùng với Trâm Hoa Lang Chu sĩ của Xuân Triều Cung, thêm với sáu vị cao thủ tuổi trẻ niên kỷ tương đương, tổng cộng mười người, hô ứng cùng thiên hạ mười đại cao thủ, trong mười người chúng ta, võ đạo của ai cao nhát?" Đối với điều này, Ngụy Diễn sớm đã hiểu rõ trong lòng, trừ có sư phụ tốt, hắn còn là thái tử một nước, tai mắt gián điệp rải khắp thiên hạ, dù cho không lăn lộn giang hồ cũng sớm quen thuộc mật sự giang hồ, Ngụy Diễn không cần suy nghĩ liền rủ rÏ nói: "Ai là người đứng đầu, khó nói, nhưng tam giáp cao nhất sớm có định số, chiến đấu sinh tử, một khi đường hẹp tương phùng, ai sống ai chết sẽ coi ai càng giỏi tranh đoạt đại thế trong tối tăm, thiên thời địa lợi nhân hòa, ai chiếm cứ càng nhiều, người đó sẽ có thể thắng."
Nói tới đây, Ngụy Diễn liếc nhìn nữ tử sau lưng, tối nay xuất hành, Phàn Hoàn Nhĩ không mang theo binh khí, hắn cười nói: "Phàn tiên tử tinh thông Kính Tâm Đình, Hồ Sơn phái cùng với Bạch Viên Bối Kiếm thuật thất truyền đã lâu, kiêm dung ba nhà, đương nhiên có thể đứng hàng tam giáp, sư phụ ta từ đáy lòng từng xưng tán tiên tử, có Vô Kiếm đeo sau lưng, bằng với có hai Phàn Hoàn Nhĩ.”
Phàn Hoàn Nhí cười nói: "Điện hạ khen nhằm rồi."
Ngụy Diễn một tay chắp sau lưng, một tay khẽ gỗ gõ đai ngọc giữa eo: “Nha Nhi Ma giáo kia năm đó vừa tiến vào kinh thành, tâm cao khí ngạo, lại dám chạy tới chỗ quốc sư, còn ăn một quyền của Chủng quốc sư, lại chỉ thương mà không chết, thế nhân đều cảm thấy nàng may mắn, nhưng phụ hoàng nói với ta, quốc sư từng có lời, rằng thiên tư võ học của tiều cô nương kia cao lắm, có thể xưng là Lục Phảng phiên bản nữ tử."
"Người cuối cùng hẳn chính là tên Phùng Thanh Bạch lai lịch bất minh, mười năm nay hắn ngang trời xuất thế, thân thế, sư môn, tất cả về hắn đều không tra được dấu vết nào, yêu thích du lịch tứ phương, không ngừng khiêu chiến cao thủ tông sư các lộ, chỉ biết người này tiến bộ thần tốc, nhìn hắn tuyên chọn đối thủ sẽ phát hiện hắn từ một tên ngoài nghề hiểu dăm ba chiêu mèo quào, trong mười năm ngắn ngủn đã trưởng thành là cao thủ nhất lưu đương thế." ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận