Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 886: Võ Vô Đệ Nhị, Quyên Cao Thiên Ng‹

Chương 886: Võ Vô Đệ Nhị, Quyên Cao Thiên Ng‹Chương 886: Võ Vô Đệ Nhị, Quyên Cao Thiên Ng‹
Chương 886: Võ Vô Đệ Nhị, Quyền Cao Thiên Ngoại (2)
Trần Bình An ra quyền càng lúc càng nhanh, thế cho nên trong ống tay áo, thanh phong nhộn nhạo, bay phát phới.
Lúc trước ngồi ở trên cầu hình vòm màu vàng trong mây kia, thần tiên tỷ tỷ từng nói, muốn ta nhất định không được cô phụ hy vọng của Tè tiên sinh, bởi vì ban đầu nàng lựa chọn ta, là vì nàng lựa chọn tin tưởng Tê tiên sinh, mới nguyện ý theo hắn, đánh cược một phần vạn hy vọng.
Có được một phần vạn này, ta là một phần vạn này, như vậy là đủ rồi!
Trên đầu tường, quyền pháp của Trần Bình An đột nhiên từ nhanh chuyển sang chậm, thế mà không có chút đột ngội.
Chân bước đi ngang, không ngừng ra quyền với tòa Man hoang thiên hạ kia, trong nháy mắt lại từ chậm nhất biến thành nhanh nhát, tiếng gió gào thét.
Lão nhân họ Thôi từng hào ngôn, muốn dạy cho thế gian võ phu nhìn thấy một quyền của ta, sẽ cảm thấy thương thiên tại thượng!
Trần Bình An như là đang trả lời một ván đề trong lòng, vừa ra quyền vừa cười lớn tiếng nói: "Tốt thôi!"
Trữ Diêu hơi hơi mở lớn miệng.
Đây vẫn là Trần Bình An sao?
Trữ Diêu phá lệ có chút đa sầu đa cảm, uống một ngụm rượu tràn đầy tư vị sầu cảm, vươn một bàn tay, oán giận nói: "Trần Bình An, hiện tại một bàn tay ta đánh không được bao nhiêu huynh.”
Trần Bình An dừng ra quyên, ngồi xổm người xuống, cười nói: "Muội đánh ta, ta cũng sẽ không đánh trả."
Trữ Diêu xem thường nói: “Huynh còn là nam nhân sao? Chuyện này nếu truyền ra ngoài, mặc kệ là ở Kiếm Khí Trường Thành, hay là ở Hạo Nhiên Thiên Hạ, đều sẽ bị người ta chê cười chết mát."
Trần Bình An ánh mắt kiên định,"Nếu ngày nào đó muội bị người ta khi dễ, mặc kệ lúc ấy ta là võ đạo mấy cảnh, một khi ta ra quyền, sẽ là nhanh nhát!"
Trữ Diêu chỉ chỉ đầu tường lấy nam,"Đại yêu mười ba cảnh đỉnh phong cũng không sợ?”
Trần Bình An gật đâu.
Trữ Diêu chỉ chỉ phía sau," Văn Miếu Thánh nhân Hạo Nhiên Thiên Hạ cũng không sợ?”
Trần Bình An vẫn gật đầu.
Trữ Diêu chỉ chỉ đỉnh đầu,"Đạo tổ Phật tổ cũng không sợ?"
Trần Bình An gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói: "Trữ Diêu, đừng chết ở trên chiến trường a."
Trữ Diêu quay đầu, không nhìn Trần Bình An, ôm hồ lô dưỡng kiếm, nhìn phía chiến trường vạn năm dưới chân, gật gật đầu, ánh mắt kiên nghị,"Ta không dám cam đoan nhất định không chết, nhưng mà ta nhất định sẽ cố gắng sống sót."
Trữ Diêu đột nhiên cười lên,"Trần Bình An, vậy huynh phải nhanh chóng trở thành thiên hạ đệ nhát đại kiếm tiên!" Trần Bình An vò đầu nói: "Ta cũng không thể cam đoan a, nhưng mà ta sẽ cố gắng!"
Trần Bình An đi tới ngồi xuống bên cạnh Trữ Diêu.
Đầu vai dựa vào đầu vai.
Trữ Diêu có chút ngượng ngùng, mới nhẹ nhàng đây nhẹ một chút, tựa như muốn đây hắn ra, Trần Bình An nhiều lần dựa tiếp.
Đầu vai Trần Bình An cứ như vậy lắc qua lắc lại.
Cuối cùng hai người im lặng nhìn phía phương nam.
Một bên vai gánh vác hy vọng của Tê tiên sinh cùng thần tiên tỷ tỷ.
Một bên vai gánh kỳ vọng của cô nương mình yêu thương.
Tuy không phải dương liễu lả lướt cùng thảo trường oanh phi, không phải ngày xuân hoà thuận vui vẻ cùng non xanh nước biếc.
Nhưng mà Trần Bình An cảm thấy như vậy thực sự rất tốt, không thể tốt hơn được nữa.
Bùi Bồi Tào Từ thầy trò hai người chậm rãi đi trên đầu tường, Tào Từ lại liếc mắt nhìn phương hướng nhà tranh, thần sắc nghiêm túc nói: "Tuy trụ cột cảnh thứ ba của hắn, chênh lệch vẫn là khá lớn với ta trước kia. Nhưng mà ta cảm thấy Trần Bình An có hi vọng đi theo sau ta."
Nữ võ thần cười nói: "Đây là một lời đánh giá rất cao."
Tào Từ hỏi: "Sư phụ, người cảm thấy thế nào?"
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu,"Ta cảm thấy như thế nào, không có ý nghĩa, phải xem ngươi cùng Trần Bình An về sau đi được tới đâu, tốc độ thăng cảnh của mỗi người, độ dày mỏng của trụ cột mỗi một cảnh, cuối cùng là võ đạo cao thấp, đương nhiên, ai có thể sống được càng lâu, mới càng quan trọng hơn."
Tào Từ gật gật đầu, hỏi: "Sư phụ, nếu không có bát ngờ gì lớn, đại khái người có thể sống bao lâu?"
Về loại chuyện đại sự sinh tử này, giọng nói của nàng bình thản,"Võ phu mười cảnh bình thường, tận lực giảm bớt tiêu hao bản nguyên, bớt chút sinh tử đại chiến bệnh căn khó trừ, có thể sống đến tầm ba trăm tuổi. Đại khái ta có thể có thêm hai trăm năm nữa. Nhưng mà sống nhiều hơn hai trăm năm, sẽ có thế làm càng nhiều chuyện hơn." Tào Từ cảm thán nói: "Đến cùng vẫn là Luyện khí sĩ trường thọ."
Bùi Bôi từ chối cho ý kiến với điều này, hỏi: "Về Trần Bình An, còn có ý tưởng gì không?"
Tào Từ lắc đầu,"Không có."
Bùi Bôi dặn dò: "Trước khi tễ thân thất cảnh, ngươi có thể rời khỏi vương triều Đại Đoan, nhưng mà tuyệt đối không được đi châu khác."
"Hiễu rồi."
Tào Từ không vấn đề gì, võ đạo của hắn, đối thủ chân chính, chỉ có bản thân.
Nữ võ thần cao lớn Trung Thổ Thần Châu không nhịn được cười lên, đưa tay vò vò đầu Tào Từ.
Tào Từ bát đắc dĩ nói: "Sư phụ, đừng cứ luôn xem ta là trẻ nhỏ a." Trước khi Bùi Bôi đi xuống đầu tường, quay lại nhìn nhà tranh bên kia một cái, nàng nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cười cười.
Thuần túy vũ phu ở cùng một thời đại với Tào Từ, hẳn là sẽ rất đau xót.
Người tôn trọng ngưỡng mộ hắn, cao sơn ngưỡng chỉ (1), chỉ có thể cả đời ngắng đầu nhìn.
(1) Núi cao thì ai cũng muốn trông
Người hâm mộ ghen tị hắn, không theo kịp. Người cừu hận đối địch hắn, khó chịu sôi gan.
Bùi Bôi thực chờ mong đỉnh phong cuối cùng của đệ tử mình.
Dù sao võ vô đệ nhị!
Trần Bình An đã ở trên đầu tường được thời gian gần một tuần, hôm nay Trữ Diêu đến rồi lại đi, nói là trong nhà có khách nhân quan trọng đến thăm, cần nàng lộ diện.
Trần Bình An lại tiếp tục tâu thung dọc theo đầu tường, đi được hơn mười dặm, phát hiện phía trước có một tiểu cô nương mặc hắc bào rộng thùng thình đang đứng, tóc bện sừng dê vui mắt, tựa như đang ngủ gật? Lắc lư lắc lư, giống như ngay sau đó sẽ rơi xuống đầu tường, Trần Bình An nhìn mà kinh hồn táng đảm, thiếu chút nữa không nhịn được đi đỡ lấy tiểu cô nương táo tợn kia, chỉ là hai lần đi xa, để cho Trần Bình An trưởng thành không ít, ở Thải Y quốc, ở Đảo Huyền sơn, cùng với tại Kiếm Khí Trường Thành này, ba nơi cách biệt một trời. Cho nên Trần Bình An chỉ "này" một tiếng, làm bộ như đang hỏi thăm, dùng thổ ngữ Kiếm Khí Trường Thành Irữ Diêu dạy cho hắn, nói năng sứt sẹo khó hiểu, hỏi: "Ngươi có biết lão nhân trong nhà tranh là ai không?”
Tiểu cô nương không thèm để ý tới Trần Bình An, vẫn như trước chơi bàn đu dây ở trên đầu tường.
Trần Bình An dừng bước ở một khoảng cách tự nhận là hợp lý, quan sát một chút, khuôn mặt non nớt thế mà còn chảy nước mũi, quả nhiên là đang ngủ.
To gan thật.
Trần Bình An cảm thấy quá nửa là một kiếm tu thiên tài.
Trong nháy mắt, cô gái bện tóc sừng dê đứng không vững rơi thẳng xuống dưới thành.
Trần Bình An theo bản năng muốn một bước lao đi, bắt lấy mắt cá chân tiểu cô nương kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận