Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1081: Ngâu Ngộ (1)

Chương 1081: Ngâu Ngộ (1)Chương 1081: Ngâu Ngộ (1)
Chương 1081: Ngẫu Ngộ (1)
Thần nhân thừa lộ giáp, đứng hàng thứ ba, hầu như đều là phẩm tướng thủy oa giáp, nhưng món mà Linh Chi trai Đảo Huyền sơn bán cực kỳ đặc thù, vô cùng có khả năng là một bộ tổ tông giáp, tức một lô cam lộ giáp sớm nhát, là binh gia đại sư tỉ mỉ chế tạo, có thể xưng quý tử của nhà nghèo.
Ngụy Tiện đẩy tay Trần Bình An về, cười nói: "Vô công không nhận lộc, để sau ta lập công, rồi cầm không muộn."
Trần Bình An cười thu lại. Bùi Tiền vẻ mặt chờ mong nói: "Hắn không cần, đưa ta nha?"
Trần Bình An căn bản mặc kệ nó.
Từ đó về sau, tuyến đường của ba người không ở trên một phương hướng với thiết ky Diêu gia, bọn họ chạy tới tòa trấn nhỏ biên thuỳ mơ hồ có thể thấy được hình dáng.
Trên đường, Ngụy Tiện khó được nhiều lời vài câu.
Một hơi hỏi ba vấn đè.
"Công tử là muốn làm đạo đức thánh nhân, cầu ba thứ bắt hủ kia?"
Trần Bình An buồn cười. cười lắc đầu nói: "Đương nhiên không phải."
Nếu thực có chí hướng này, Trần Bình An lúc trước đã sớm nhận Văn Thánh lão tú tài làm tiên sinh rồi. Nhất là chuyến đi Đòng Diệp châu, khiến Trần Bình An càng thêm kiên định.
Ngụy Tiện lại hỏi, "Vậy công tử là muốn giành đại thế, tranh vương tranh bá?"
Trần Bình An bật cười, chỉ chỉ mình, "Chỉ ta?"
Ngụy Tiện cuối cùng hỏi,"Vậy là chỉ lo thân mình, chứng đạo trường sinh?”
Trần Bình An hỏi ngược lại: "Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?"
Ngụy Tiện ngậm miệng không nói.
Trần Bình An cũng không muốn nói thêm cái gì, nhóm ba người cứ vậy mà tràằm mặc.
Trước khi tiến vào trấn nhỏ biên thuy, có một khách sạn cô đơn, ngoài tiệm treo cờ rượu nhăn nhúm cũ nát.
Trần Bình An lắc lư hồ lô rượu một phen, liền quyết định đi thêm chút rượu, ưu khuyết của rượu, Trần Bình An uống ra được, rượu Vong Ưu của Hoàng Lương phúc địa, thuần nhưỡng đảo Hoa Quế đều từng uống, rượu của quán góc đường ven đường càng mua không ít, không bắt bẻ.
Một con chó cỏ gầy như cây cột nằm úp sắp bên ngoài khách sạn phơi nắng, xa xa thấy ba người bọn Trần Bình An liền bắt đầu đứng dậy, nhe răng nhếch miệng, bắt đầu sủa.
Đây tính là đạo đãi khách gì?
Một tên nhóc què xách đao chạy đến, lấy mũi đao chỉ vào con chó kia, khí thế hùng hỗ nói: "Ôn ào nữa, lấy đầu chó của ngươi!"
Con chó cỏ uễ oải nằm úp sắp về trên mặt đất.
Tên nhóc què ngắng đầu nhìn, thấy được ba vị khách nhân hiếm có, vội vàng giấu đao ở sau lưng, cười nói: "Khách quan đừng sợ, chúng ta nơi này không phải hắc điếm, cam đoan là gia đình trong sạch làm ăn đúng tiêu chuẩn!"
Thiếu niên gầy khập khiễng tựa như lo lắng khách nhân quay đầu bỏ chạy, tiên hạ thủ vi cường, quay đầu hướng sảnh lớn bên trong hô: "Bà chủ, có khách, mau lau sạch bàn, có người ngươi thích nhất, công tử ca tuấn tú, còn là người đọc sách!"
Vị tiểu nhị này sau khi báo tin vui cho bà chủ, vội vàng quay đầu, xoay người đưa tay,"Các khách quan mời ngồi bên trong, bà chủ của chúng ta nơi này tổ truyền rượu mơ thổ pháp thiêu, còn có dê nướng sư phụ ta sở trường nhất, ngàn dặm biên cảnh, chỉ một nhà này không có chi nhánh nào khác!"
Ba người bọn Trần Bình An đi vào khách sạn.
Sảnh lớn lầu một uống rượu ăn cơm, bàn không nhiều, nghĩ hẳn là bởi làm ăn không tốt, lầu hai có thể ở lại, giờ phút này đại sảnh không có khách, chỉ một người phụ nữ chân giẫm lên băng ghế dài, cắn hạt dưa, liếc xéo kẻ gọi là người đọc sách tên nhóc què nói. Nàng nó ngay từ đầu đã không ôm hy vọng, tên nhóc què chỉ là con giòi trong hố phân, nào có kiến thức gì, đời này cũng không thể hiểu được hai chữ tuấn tú viết như thế nào.
Phụ nhân mặc một bộ áo bào tay áo rộng vạt đối nền đỏ có đóa hoa màu vàng, áo bào chất liệu không tầm thường, hình thức cũng tốt, chỉ là thật sự có chút lâu năm, như là phủ một tầng dầu mỡ.
Khuôn mặt người phụ nữ đầy đặn hồng nhuận, dáng người thướt tha, hơn nữa trắng trẻo là đã che đi trăm cái xấu, huống chi nàng vốn không xấu, đã là nữ tử hơn ba mươi tuổi, vẫn không thua những thiếu nữ xinh đẹp mười lăm mười sáu tuổi. Trước mắt nàng sáng ngời, điệu đà quyến rũ 'Ai u' một tiếng, ném một vốc hạt dưa xuống đất, tùy tiện lấy giày thêu gạt gạt, phủi xuống gầm bàn, dùng sức vặn vẹo vòng eo nhỏ, như một con rắn, xoay người đi về hướng Trần Bình An bên kia, vỗ một bàn tay, nhẹ nhàng đặt lên trên đầu vai vị tiêu ca anh tuấn áo bào trắng kia, thuận tay bóp một cái, nhìn không ra, lão nương nhặt được bảo bối rồi, bộ dáng đẹp không nói, nào ngờ còn là kẻ thân thể khỏe mạnh, không phải những cái gối thêu hoa nhìn được không dùng được.
Trần Bình An thấy nàng được một tấc lại muốn tiến một thước, còn muốn vỗ ngực mình, lúc này mới lướt ngang một bước, để nàng vò trượt, cười nói: "Chưởng quây, ta muốn mua ba năm cân rượu, không ăn cơm không ngủ lại, mua rượu xong đi luôn, nghe tiểu nhị nói nơi này có rượu mơ tổ truyền, không biết là giá như thế nào?"
Người phụ nữ hầm hừ thu hồi bàn tay,"Công tử vội vã đi chỗ trần hồ ly đó như vậy? Thực không phải vì thu hút làm ăn, mới hù dọa công tử, nơi đó thường xuyên có yêu ma quậy phá, có thể hại người ta bị ma quỷ ám ảnh, năm nay càng lợi hại hơn, nhiều thương nhân và lữ khách đều đã gặp họa, người chết thì chưa từng có, nhưng ở bên kia điên điên khùng khùng, dù sao cũng phải đếm được trên hai bàn tay. Cho nên, công tử ngươi vẫn là ở lại khách sạn của chúng ta, rượu mơ muốn máy vò thì có mấy vò, không đắt, tốt nhất ủ năm năm, hai vò mới một lượng bạc, gọi thêm một con dê nướng, ăn uống no đủ, buổi tối liền ở lại nơi này của chúng ta, đến lúc 6ó..."
Nói tới đây, đuôi lông mày người phụ nữ mang theo xuân ý, khẽ nhướng lên, xuân ÿ nhộn nhạo,"Tỷ muội ta tự mình bưng nước rửa chân cho công tử."
Bùi Tiền ở một bên chảy nước miếng, sau khi nghe được mấy chữ dê nướng cả con, thì không đi đường nỗi nữa.
Nó lau miệng, nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Trần Bình An.
Trần Bình An nghĩ nghĩ, hỏi Ngụy Tiện,"Uống rượu được không?”
Ngụy Tiện gật đầu nói: "Nhiều như biển luôn."
Trần Bình An quay đầu cười nói với vị bà chủ kia: "Ở thì không ở, nhưng có thể ở khách sạn ăn bữa cơm, trừ rượu uống trên bàn cơm, chuẩn bị thêm cho ta năm cân rượu mơ, ta muốn mang đi."
Người phụ nữ hướng tên nhóc thọt kia vung tay lên,"Bảo lão đà tử sư phó của ngươi quay một con dê đi, nhớ rõ béo gây thích đáng, để ý chút, đừng suốt ngày luôn nghĩ từ trên trời rớt xuống sư phụ tiện nghị, truyền thụ ngươi tuyệt thế võ công, chuyện tốt như vậy, không rơi vào đầu ngươi đâu. Cút nhanh."
Thiếu niên than thở lảm nhảm, chạy vội rời đi.
Ba người ngồi xuống, vừa trống một băng ghế dài, người phụ nữ liền đi quầy bên kia, càm máy cái đĩa ăn miếng nhỏ. sau khi đặt lên bàn, ngồi ở đối diện Trần Bình An,"Nghe khẩu âm của công tử, không giống như là người Đại Tuyền chúng ta? Là người đọc sách cắp tráp du học à? Đến từ Bắc Tắn bên kia?”
Trần Bình An cười nói: "Đến từ xa hơn phía nam một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận